Chương 1236: Cam Kết
Mọi người nghe đến mê mẩn, vội vàng hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Hạ Trùng nói:
"Sau khi lạy xong, nó tức khắc hùng hổ quay người đi về phía nam...
Đám người Thanh Cảng lập tức cạn lời.
Hạ Trùng nghiêm túc quay sang Lục Tân:
"Nếu tính thời gian thì đây đúng là lúc ngươi vừa giải quyết xong sự kiện ô nhiễm đặc biệt ở thành phố Hắc Chiểu"
"Cho nên, chúng ta kết luận rằng con quái vật kia sợ ngươi."
"Vì con quái vật kia sợ ngươi, nên chúng ta mới nghĩ tới chuyện tìm ngươi giúp đỡ."
Nói đến đây, mục đích của Hạ Trùng đã gần như lộ ra hoàn toàn.
Cô bình thản nhìn thẳng vào mắt Lục Tân:
"Hiện tại thời gian của chúng ta không còn nhiều, tính theo tốc độ của con quái vật tinh thần kia, chẳng mấy chốc nó sẽ tiến vào trung tâm khu hỗn loạn, tới lúc đó nếu muốn bắt nó ắt hẳn sẽ rất khó khăn. Do vậy, chúng ta mới muốn nhờ ngươi giúp một tay, phối hợp với chúng ta, tới trước địa điểm nào đó chặn đường, sau đó ép con quái vật phải quay đầu."
"Chỉ cần ngươi có thể chặn đầu nó, chúng ta sẽ có cơ hội mai phục trên đường lui, thành công bắt nó lại"
Nghe tới đây, mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng ý của Hạ Trùng, đồng thời chậm rãi tiêu hóa.
Giao dịch linh hồn, xây dựng địa ngục.
Thông qua nghi thức thần bí, biến bản thân thành quái vật tinh thần...
Những điều này nghe đã thấy quái lạ, mà lạ lùng nhất là, con quái vật kia thế mà lại sợ Lục Tân?
Sau khi hướng về phía nơi Lục Tân đang ở cúi đầu lạy một cái, mới hùng hổ bỏ đi, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trái lại Lục Tân chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, sau vài giây suy ngẫm, phát hiện chuyện Hạ Trùng nhờ mình giúp cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì thì định há miệng đồng ý, nhưng rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Hàn Băng một cái.
Hạ Trùng đã nhận ra ánh mắt của Hàn Băng, bèn quay đầu nói Vvới CÔ:
"Vừa nãy đội trưởng Đan Binh đã đồng ý với tôi rồi."
Hàn Băng mỉm cười, đáp lại:
"Đồng ý thì tất nhiên sẽ đồng ý rồi, dù sao Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng cũng được xem như chỉ nhánh của viện nghiên cứu, có quyền làm chung một số nhiệm vụ nào đó. Với lại nếu gặp phải sự kiện ô nhiễm đặc biện, mọi người giúp đỡ nhau một chút cũng là chuyện nên làm mà, không phải sao?"
Mặt mày Hạ Trùng trở nên dễ nhìn hơn một chút. Tuy vẫn lạnh như băng, nhưng ít nhất có thể nhận ra tâm trạng cô lúc này đã thả lỏng hơn trước.
"Nhưng..."
Hàn Băng nói đến đây lại thình lình tỏ ra hơi do dự:
"Quái vật có cường độ tinh thần tận một trăm nghìn cũng khá là đáng sợ đó."
Hạ Trùng gật đầu, nhìn Hàn Băng:
"Chúng ta có biện pháp khắc chế nó, cũng đã có sẵn kế hoạch đối phó với nó rồi. Chuyện khó bây giờ chính là làm sao để bao vây được nó mà thôi, chứ nếu cứ để nó có cơ hội trốn vào giữa đám đông thì sẽ cực kỳ phiền phức."
Hàn Băng gật đầu:
"Nếu nó phát điên lên, nhất định sẽ vô cùng đáng sợ."
Hạ Trùng thoáng trầm ngâm vài giây:
"Với thực lực của ngài Đan Binh, hẳn là không sợ nó..."
"Ồ,..
Hàn Băng lia mắt về phía Lục Tân:
"Đúng là không sợ thật"
Lục Tân thấy bộ dạng cô hình như còn hơi do dự thì cảm thấy khá khó hiểu, đều là đồng nghiệp với nhau cả, giúp đỡ một chút cũng đâu có gì to tát đầu nhỉ?
Trong lúc hắn còn đang rối rắm về vấn đề này, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng Hàn Băng cũng đã phát biểu ý kiến.
"Nhưng dù thế nào thì đây cũng xem như là một nhiệm vụ."
Nói xong, cô ung dung nhìn Hạ Trùng:
"Tuy rằng theo lý thuyết thì đều là nhiệm vụ của viện nghiên cứu, nhưng dù sao hai bên cũng không cùng một thành phố Cao Tường, chức trách cũng khá biệt, nên dù chúng ta có thể giúp một tay, nhưng, một là vẫn cần các ngươi viết một bản cam kết làm bằng chứng, tiện để chúng ta viết báo cáo sau khi trở về... hai là phải có thù lao, và tốt nhất là thương lượng rõ trước khi làm việc."
Lục Tân bừng tỉnh đại ngộ, quăng cho Hàn Băng một ánh mắt khâm phục.
Nếu đổi lại là hắn, có khi sẽ thuận miệng đáp ứng luôn, nhưng nghĩ kỹ lại thì lời Hàn Băng nói vẫn rất có lý.
Tư liệu và tin tình báo đều là chủ thành cung cấp, họ không có năng lực thẩm định.
Với lại một nhiệm vụ quan trọng như vậy, không may kế hoạch bại lộ, vây bắt thất bại lần nữa, trách nhiệm này nên từ ai gánh vác đây?
Huống hồ chỉ thù lao cũng rất quan trọng đó.
Những lời này của Hàn Băng chẳng khác nào đang phân rõ trách nhiệm của hai bên.
Không ngờ...
Người xuất thân từ công ty nhỏ như mình để ý mấy thứ nhỏ nhặt như này thì thôi.
Không ngờ một người làm việc trong đơn vị lớn như Hàn Băng thế mà cũng quen tay hay việc với mấy chuyện này.
"Phân rõ trách nhiệm?"
Hạ Trùng nghe xong, cau mày:
"Các ngươi đang nghi ngờ nhân phẩm của ta sao?"
"Nếu là chúng ta đến cậy nhờ đội trưởng Đan Binh ra mặt giúp một tay, vậy tất nhiên mọi trách nhiệm đều sẽ do chúng ta gánh vác"
"Đối với nhiệm vụ lần này, đương nhiên là chúng ta hy vọng có thể hoàn thành thuận lợi, nhưng nếu trong lúc làm nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy tất cả đều sẽ do ta hoàn toàn chịu trách nhiệm. Ta nghĩ về điểm này các ngươi có thể yên tâm, dù thế nào thì ta, Hạ Trùng, cũng sẽ không làm ra loại chuyện trốn tránh trách nhiệm đâu."