Mặt Trăng Đỏ

Chương 1238: Ăn Giấm

Chương 1238: Ăn Giấm


Cô nói xong, giơ tay về phía Lục Tân, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
"Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng..."
Lục Tân vội vàng bắt tay cô, cười nói:
"Hai triệu lận đó, xem chừng chuyến này các ngươi cũng không kiếm được gì..."
"Thật ra thì cũng không phải, ta cần những nhiệm vụ thế này để chứng minh năng lực bản thân, sớm ngày được thăng chức."
Hạ Trùng nói:
"Hơn nữa, sau khi làm việc dưới trướng viện nghiên cứu, chúng ta sẽ có tư cách được chia nhà ở chủ thành, tính ra không lỗ."
"Chia nhà?"
Lần này đến lượt đám người Lục Tân sửng sốt.
Sau một hồi suy xét, nếu nhớ không lầm thì căn nhà rẻ nhất ở chủ thành cũng phải mấy triệu đúng không?
"Đúng vậy, đây không phải là đãi ngộ thấp nhất sao?"
Trên mặt Hạ Trùng hiện lên nụ cười, cô vẫy tay với chủ quán:
"Tính tiền"
"Họ ăn hết bao nhiêu cứ tính cho ta"
Lục Tân ngồi bên cạnh trợn mắt nhìn cô, trong lòng hâm mộ không thể tả.
Hàn Băng ngồi gần đó thấy vậy bỗng nảy sinh lo lắng: Lúc về có nên xin cấp trên tăng lương cho ngài Đan Binh không?
Nhìn bộ dạng hâm mộ này của hắn, đừng nói là bị đãi ngộ bên chủ thành hấp dẫn, tính nhảy đi ăn máng khác...
Nhờ Thần Lằn thông báo cho đám đàn em của Quần Gia một tiếng, bảo họ đứng đây chờ, còn đám người Lục Tân thì về khách sạn trước.
Bên phía Hạ Trùng cực kỳ chú trọng thời gian, không thể trì hoãn quá lâu nên sau khi bàn bạc, nhóm Lục Tân và Hàn Băng đưa ra quyết định là để một mình Lục Tân đi theo Hạ Trùng hoàn thành nhiệm vụ bắt giữ lần này, còn Hàn Băng và Thằn Lần sẽ ở lại thành phố Hắc Chiểu tiếp tục quan sát.
Dù sao sự kiện ô nhiễm đặc biệt ở thành phố Hắc Chiểu vẫn cần trải qua một đợt kiểm tra cẩn thận nữa, sau khi xác định được là không có vấn đề gì thì mới tính là xong xuôi.
Vấn đề là Hàn Băng lo rằng Lục Tân không thể xử lý chu đáo những chuyện tỉ mỉ nhỏ nhặt thế này.
Vốn cô cũng tính đi theo Lục Tân, thay hắn để ý mọi mặt cũng như đảm nhận chuyện giao tiếp với người ngoài, có vậy thì cô mới yên tâm.
Nhưng trong thời gian này thành phố Hắc Chiểu rất cần cô, hơn nữa tính chất của nhiệm vụ Hạ Trùng nhận lần này nói lên rằng rất có thể các cô cần phải qua lại Thâm Uyên nhiều lần, mà cô chỉ là người thường, căn bản không thể chịu nổi áp lực này.
Nói cách khác, dù muốn nhưng cô cũng không thể đi cùng Lục Tân được.
Về phần Thằn Lằn thì là do Hàn Băng cảm thấy có cho hắn đi theo Lục Tân thì cũng chẳng giúp được gì...
Đội trưởng và đội phó tiểu đội này thật đúng là không thể làm người ta yên tâm chút nào...
Rắn Đỏ cũng giống vậy, không giúp được gì nhiều.
Đùng thấy trong nhiệm vụ lần này biểu hiện của cô rất tốt, nhưng trong lòng Hàn Băng biết rõ rằng sở dĩ Rắn Đỏ được Thành Phòng Bộ phát hiện, cũng như mời cô gia nhập vào đội đen sớm nhất là vì cô từng giả mạo thành vợ của một bộ trưởng ở chủ thành, sau khi bòn rút sạch sẽ số tiền người ta cực khổ lắm mới tham ô được, còn khuyên nhủ người ta đi tự thú. Tới lúc bị thẩm vấn rồi tên đó mới phát hiện thì ra là mình không có vợ....
Cũng là một kẻ không khiến cô bớt lo.
Cuối cùng, Hàn Băng chỉ đành đồng ý đề nghị của Lục Tân, để hắn một mình hoàn thành nhiệm vụ này.
Dù sao theo kế hoạch thì chỉ tốn có một, hai ngày thôi.
Về phần Lục Tân, thứ hắn nghĩ tới chính là sự an toàn của Hàn Băng. Thành phố Hắc Chiểu không phải Thanh Cảng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng sau khi nhớ ra, hiện tại thành phố này có cha trông coi, hắn lại thấy yên tâm hẳn.
"Trước khi ta trở về các ngươi không được tùy tiện rời khỏi đây, chỉ cần mọi người ở yên trong thành phố, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì."
Khi Lục Tân dặn dò Hàn Băng những lời này với vẻ mặt đương nhiên, đổi lại là một đống ánh mắt bí hiểm của mấy người khác.
"Nếu bàn bạc xong rồi vậy thì lên đường thôi!"
Thấy họ đã bàn xong, Hạ Trùng bước tới trước cửa, vươn bàn tay trắng nõn, múp múp về phía Lục Tân.
Thần Lần đứng bên cạnh nhìn sang với ánh mắt hâm mộ, Lục Tân tiến lên, cầm lấy tay cô.
"Người ta dẫn đi trước."
Trước khi mở cửa, Hạ Trùng như nhớ ra điều gì, khẽ quay đầu liếc nhìn Hàn Băng một cái, nghiêm túc nói một câu.
Sau đó, cô mới mở cửa, chỉ trong nháy mắt, một luồng khí lạnh lẽo, cuồn cuộn ập tới, cô kéo tay Lục Tân nhảy vào. Ngay sau đó, cửa phòng đóng lại, cảm giác âm u, lạnh lẽo và tiếng thét đinh tai nhức óc lập tức biến mất, hệt như chưa từng xuất hiện.
Thần Lằn vừa quay đầu lại đã thấy Hàn Băng sợ xanh cả mặt, vội hỏi:
"Sợ điếng người rồi?"
Hàn Băng lạnh lùng lắc đầu, đáp:
"Tức giận"
Nói xong cô hơi nghiến răng, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu:
"Rõ ràng vóc dáng thấp bé như vậy, lại cố tình cuồng dã như thế..."
"Ta không phải chỉ là không có tiền, không có nhà thôi sao?"
Thần Lằn tức khắc bị sát khí toả ra từ người cô doa sợ, lặng lẽ lui VỀ sau:
"Ta đi nhìn xem Rắn Đỏ về chưa..."
Không chỉ mình hắn, không hiểu vì sao mà ngay cả tấm rèm bên cạnh cũng rung lên không ngừng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất