Chương 1244: Đường Dài
Hạ Trùng đẩy hai lần cũng không mở được cửa, thế là cô lùi về sau mấy bước, nhấc váy lên, sau đó chạy vài bước lấy đà, tung một cú phi cước.
m một tiếng, cửa bị cô đạp mở, một đàn dơi hốt hoảng bay ra từ bên trong.
Lục Tân hơi hơi lùi bước, đứng phía sau Hạ Trùng.
Trái lại, Hạ Trùng vẫn lạnh lùng nhìn đàn dời bay ngang qua trước mặt, mắt không thèm chớp dù chỉ một cái.
Chờ đàn dơi bay ra hết, cô bước vào kiểm tra một lần nữa, sau đó hài lòng gật đầu, đóng cửa lại, rồi xòe tay về phía Lục Tân.
Lúc này Lục Tân mới hoàn hồn, vội bước lên trước nắm lấy tay cô.
Đây là đang giải quyết việc chung.
Hạ Trùng cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó mở cửa lần nữa, kéo Lục Tân tiến vào Thâm Uyên.
Tiến vào Thâm Uyên từ thôn xóm bỏ hoang không người này mang tới một cảm giác hoàn toàn khác với lần trước. Đập vào mắt hắn là một khoảng đất đỏ sậm vô cùng lớn, nhưng cũng khá trống trải, ngay cả đám Bàn Tay Khô Gây mọc ở đây cũng ít hơn hẳn chỗ lúc trước, trông giống hệt như một vùng hoang mạc u uất.
Nhưng Hạ Trùng và Lục Tân không rảnh chú ý tới mất thứ này.
Hai người tay nắm tay, vội vàng đi xuyên qua vùng hoang mạc đỏ sậm kia.
Bàn Tay Khô Gây trên khu hoang mạc tuy ít nhưng lại cực kỳ hung tợn, chúng xòe móng vuốt sắc nhọn của mình ra, vung về phía Hạ Trùng.
Lục Tân nhìn thấy hai đùi của Hạ Trùng bị vô số móng tay sắc bén cào cho chảy máu đầm đìa thì trong lòng vô cùng khó chịu, do vậy khi cả hai người lại xuyên qua một bụi gai nữa được tạo thành từ đám Bàn Tay Khô Gây, hắn cố tình giơ chân thật cao, sau đó đạp mạnh xuống đất.
Lập tức, đám bàn tay kia như cảm nhận được có thứ gì rất đáng sợ đang tiến lại gần, vội vàng co rụt lại hết với nhau.
Thậm chí chúng còn phát ra tiếng kêu "Chi chỉ" kỳ lạ, sau đó liên tục chui rúc vào trong hoang mạc, cả người không ngừng run rầy.
"Hửm?"
Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiên Hạ Trùng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thình lình quay đầu lại nhìn Lục Tân.
Nhưng bây giờ cả hai vẫn còn đang ở trong Thâm Uyên, cô không tiện hỏi nhiều, chỉ kéo tay Lục Tân, tăng nhanh tốc độ lần nữa.
Thâm Uyên là một thế giới rất kỳ dị, tuy nó có điểm tương ứng với thế giới thật, nhưng kêt cấu và tỉ lệ lại vô cùng siêu vẹo.
Cùng vì thế mà những dị biến giả có năng lực như Hạ Trùng mới có thể dựa vào sự siêu vẹo này để dịch chuyển một cách tốc hành trong một khoảng cách nhất định.
Tuy nhiên, nếu trong thế giới thật, khoảng cách giữa hai bên khá xa, vậy điều đó cũng sẽ được phản ánh lại trong Thâm Uyên ở một mức độ nào đó.
Bởi vì con đường lần này họ muốn dịch chuyển tương đối xa, nên thời gian họ đi trong Thâm Uyên khá dài.
Theo cảm nhận của Lục Tân, hai người phải đi trong Thâm Uyên tầm khoảng năm phút thì tốc độ của Hạ Trùng mới hơi hơi chậm lại, con sâu trên tay cô thành thực thò đầu ra, dưới sự chỉ dẫn của nó, hai người bước về phía một vòng tròn màu đen, chỗ đó chính là một cánh cửa.
Cô trực tiếp tung một cú phi cước, đá văng cánh cửa này ra, sau đó kéo Lục Tân vọt vào trong.
"Phù..."
Sau khi cánh cửa phía sau đóng lại, đập vào mắt là một màu đen kịt, Lục Tân có thể nghe thấy rất rõ tiếng thở dốc kịch liệt của Hạ Trùng.
Có thể thấy với cô mà nói, năm phút băng qua Thâm Uyên đã gần như chạm tới cực hạn của cô.
"Ngươi không sao chứ?"
Lục Tân vội vươn tay ra tìm Hạ Trùng, ân cần hỏi han.
"Đừng nặn mũi ta"
Hạ Trùng đứng trong bóng tối nhắc một câu, Lục Tân vội vàng rụt tay về.
Thì ra thứ mập mập, tròn tròn mà hắn sờ thấy lúc nãy chính là mặt của Hạ Trùng, dựa vào đó, hắn di chuyển tay xuống thấp hơn, bắt được cánh tay của cô.
Sau khi đỡ cô dậy, hắn sờ sờ trong túi mình, tìm được một cái bật lửa.
Tiếng bánh răng ma sát vang lên, tia lửa tóc ra.
Lúc này họ đang ở trong một căn phòng khá bừa bộn, kệ hàng nghiêng ngả, đổ rạp khắn nơi, phía trên phủ đầy mạng nhện và bụi bặm, hình như chỗ này là một kho hàng bị bỏ hoang, không gian kín gió, thậm chí không biết phải tìm đường ra thế nào.
"Đi theo ta."
Hạ Trùng nhỏ giọng nói:
"Lúc bước vào, ta đã kịp nhìn thấy đường ra rồi."
Thâm Uyên phản ánh hiện thực, tuy có hơi khuếch đại và siêu vẹo, nhưng dựa vào Thâm Uyên, hoàn toàn có thể thấy rõ vài thứ ở hiện thực.
Chỉ là để làm được chuyện này cần phải có những dị biến giả Thâm Uyên giàu kinh nghiệm như Hạ Trùng thì mới được.
Lục Tân biết nghe lời phải nên thành thật đi theo bên cạnh Hạ Trùng, dùng bật lửa trong tay soi đường giúp cô.
Hai người bước về trước mấy bước, rẽ vào một góc, rồi thoát ra ngoài qua một khung cửa sổ tàn tạ. Hiện lên trước mắt họ là một bầy trời đây sao.
Bây giờ họ đang đứng ở cạnh rìa một thành phố hoang vu, khắp nơi là những tòa kiến trúc đổ nát và những gốc cây thích mọc trong khe hốc.
Bởi vì không có ai tia tót, những gốc cây này đã dùng hết ba mươi năm để mọc thành những cái cây có hình dáng quái dị. Cũng may bây giờ vẫn còn là mùa đồng, cành lá thưa thớt, nên họ mới có thể nhìn thấy sao trời rải rác và vầng Trăng Máu trñu nặng trên bầu trời mảnh phế tích.