Mặt Trăng Đỏ

Chương 1245: Thất Bại

Chương 1245: Thất Bại


Họ nhảy qua mấy vách tường sắp gãy lìa, nương theo ánh trăng đỏ, nhìn về phương xa.
Trên khu hoang dã nhuộm màu đỏ nhạt là một thế giới trống rỗng, tĩnh lặng như đã chết.
"Dựa theo hướng đi của con quái vật tinh thần, hẳn là nó sẽ chạy tơi từ trước mặt chúng ta."
Hạ Trùng thở dốc một lúc lâu mới dần dần hồi phục lại, cô nói với Lục Tân:
"Đối với chúng ta, điều quan trọng nhất đó là nhất định phải ép được con quái vật kia quay lại đường cũ."
"Dù là bị nó xông thẳng qua, hay là vòng sang hướng khác, tất cả đều nói lên rằng nhiệm vụ của chúng ta thất bại."
"Vì thế ta sẽ triệu hồi hai sinh vật Thâm Uyên mà ta vừa ký kết khế ước ra để bảo vệ giúp ngươi hai hướng kia."
"Việc này..."
Sau khi nghe xong kế hoạch của cô, Lục Tân thoáng trầm tư vài giây, sau đó lắc đầu, cười nói:
"Không cần"
Hạ Trùng ngạc nhiên quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
Lục Tân nghĩ ngợi, rồi mỉm cười giải thích:
"Các ngươi tìm tới ta là vì cho rằng con quái vật kia sợ ta, ta đã đoán được đại khái nó sợ cái gì ở ta rồi. Nếu ta muốn con quái vật quay lại đường vậy, vậy cũng chỉ còn cách trở lại trạng thái đã khiến nó sợ ta."
"Nếu cố gắng một chút thì ta vẫn làm được"
"Nhưng khi ta tiến vào trạng thai kia, khả năng tự chủ sẽ tương đối kém."
Nói xong, hắn bình thản nhìn về phía Hạ Trùng, nói:
"Nếu ngươi ở lại cạnh ta, vậy sẽ rất nguy hiểm."
"Rất nguy hiểm...
Hạ Trùng khẽ nhíu mày, nhìn sang Lục Tân, nhưng chỉ thấy được biểu cảm bình tĩnh trên mặt hắn.
Cô nhanh chóng tính toán trong đầu, sau đó do dự ngẩng đầu nhìn Lục Tân:
"Một mình ngươi thật sự được sao?"
Lục Tân nghe vậy, mỉm cười lắc đầu, nói:
"Vên tâm đi."
Hắn cũng đâu phải chỉ có một mình.
Nhưng hắn không nói rõ ra, sợ đêm hôm rồi còn dọa Hạ Trùng thì không tốt.
Thấy hắn mỉm cười vô cùng tự tin, Hạ Trùng cũng nhanh chóng đưa ra quyết định:
"Nếu vậy, ta sẽ quay trở về giúp họ."
Nói là làm, Hạ Trùng lập tức xoay người bỏ đi, không bỏ phí dù chỉ một phút.
Nhưng sau khi đi được mấy bước, cô lại thình lình quay đầu nhìn Lục Tân, nói:
"Đội trưởng Đan Binh, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ở đây chỉ có mình ngươi, nhất định phải hết sức cẩn thận, bằng không cô gái gầy như cây gậy trúc của Thanh Cảng các ngươi sẽ tới tìm ta tính sổ mất."
"Cây gậy trúc?"
Lục Tân ngớ người ra một lúc mới hiểu được cô là đang ám chỉ Hàn Băng, đành cười cười đáp lại:
"Đã biết."
Kỳ thật Hàn Băng người ta đâu có giống cây gây trúc. Dáng cô cao nên trông gầy chút thôi, chứ thứ nên có đều có đủ hết.
Hạ Trùng tiếp tục tiến về phía trước, định tìm một cách cửa hòa chỉnh để rời đi.
Khi bóng dáng của cô sắp biến mất trong đám phế tích, Lục Tân chợt nhớ tới một chuyện, hô lên:
"Đợi đã..."
Hạ Trùng vội vàng quay người lại, tò mò nhìn Lục Tân.
Lục Tân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:
"Hai triệu mà ngươi nói trước đó, định chuyển vào tài khoản hay trả tiền mặt?"
"Phù..."
Hạ Trùng nhẹ nhàng thở phào, nghiêm túc nói:
"Chuyển vào tài khoản, dù nhiệm vụ lùng bắt có thành công hay không thì sau khi quay về chủ thành, ta sẽ chuyển tiền cho ngươi ngay.
"Tốt."
Lục Tân nói câu cảm ơn, tặng cho Hạ Trùng một nụ cười xán lạn.
Thân ảnh của Hạ Trùng tan biến giữa phế tích, trên mảnh đất trời này dường như chỉ còn lại một mình Lục Tân.
Hắn quan sát địa hình, sau đó vịn vách tường, bò lên trên một tòa nhà cao tầng đổ nát ở gần sát biên giới rồi thành thật ngồi ở ven tường. Hắn buông thõng hai chân, lẳng lặng nhìn phương Bắc, thuận tay móc một điếu thuốc nhăn nhúm từ trong túi áo khoác ra.
tầm mắt ở nơi này trống trải, có thể cam đoan khi 'sứ giả địa ngục' kia xuất hiện thì hắn có thể nhanh chóng phát hiện ra.
Sau khi móc điếu thuốc ra, Lục Tân thở dài, móc tiếp một cái bật lửa Zippo đẹp đẽ rồi bật ga một cái tạch.
Không có lửa?
Lục Tân loay hoay gỡ nắp rồi móc tim ra, phát hiện tim đã khô, cũng không biết là hết dầu từ khi nào.
Có lẽ do khi nãy kéo dài thời gian chiếu sáng cho Hạ Trùng quá.
Hắn lại mò mẫm một hồi, cuối cùng mò được cái hộp thuốc lá mà phó tổng Tiếu từng đưa, bên trong có một cái bật lửa, nhưng ai ngở cũng không dùng được.
Có lẽ là do bỏ lâu quá không dùng tới.
Lục Tân có chút bất đắc dĩ, thế là đành phải tiếp tục ngậm điếu xì gà nhăn nhúm còn nguyên, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía vùng đất hoang mờ mịt ở đằng xa.
Ít nhiều gì hắn cũng đường đường là người có tiền tiết kiệm hơn ngàn vạn, thậm chí một lát nữa sẽ có thêm hai trăm vạn vào tài khoản.
Nhưng hiện tại ngay cả một điếu thuốc cũng không đốt được?
Không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thất bại, Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không gọi điện thoại cho Hạ Trùng để cô đem bật lửa tới.
Vậy hắn chỉ có thể chờ nhiệm vụ kết thúc, sau đó trở về để tìm bật lửa?
Lục Tân bất đắc dĩ mà nghĩ, sau đó chậm rãi phóng không suy nghĩ.
Đãi ngộ của các dị biến giả ở trung tâm thành phố như Hạ Trùng quả thật rất là tốt...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất