Chương 1247: Mượn Lửa
Trong lúc Lục Tân đã nghĩ như thế thì những người bên dưới đã sắp dạo xong căn phòng dưới tầng một vòng, tiếng bước chân hơi hơi dừng lại, có lẽ là sắp rời đi. Nhưng đúng lúc này, có một giọng nói thật thấp vang lên:
"Ở đây có một cầu thang thông lên mái nhỏ, lên trên xem một cái đi."
"Có cần cẩn thận tới thế không?"
Lập tức có một đội viên bĩu môi la hét:
"Nhận một món hàng thôi mà, có cẩn khẩn trương tới mức như vậy không?"
"Nếu như có mai phục thật thì chắc chắn sẽ không ít hơn một người, hơn nữa đã sớm bị chúng ta phát hiện..."
"Bớt nói nhảm đi."
Một người khác thấp giọng răn dạy:
"Muốn được tổ trưởng siêu độ không?"
"Kiểm tra xong thì nhanh chóng đi chỗ khác."
Người bị răn dạy kia không lên tiếng nữa, tiếp đó là âm thanh leo cầu thang, mấy người kia đã đi tới tầng cao nhất.
Họ khom người cầm súng, dùng đèn pin chiếu một vòng xung quanh mái nhà trống rỗng, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi họ vừa mới quay người lại thì bỗng nhiên ý thức được có gì đó không đúng.
Cơ thể lập tức trở nên cứng ngắc, vù một tiếng, họ quay người lại, chĩa đèn pin về một phía.
Dưới ánh đèn pin, một thiếu niên đang ngồi ở ven bờ tường chậm rãi xoay người qua, nhìn họ.
Trên mặt của thiếu niên là sự xấu hổ và bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện.
"Chào mọi người, có lửa không?"
"Tạch..."
Không có cách nào có thể hình dung nỗi lòng của mấy người vào lúc này.
Một trấn nhỏ bỏ hoang, một căn nhà hoang tàn đổ nát yên tĩnh không một tiếng động, những căn phòng trống và cầu thang trải đầy mạng nhện, cùng với mái nhà theo lý mà nói sẽ không có một bóng người. Nhưng không ngờ hết lần này tới lần khác, họ lại gặp được một thiếu niên ôn hòa thân thiện, ngồi ở ven tường nhìn mình rồi mượn lửa...
Trong nháy mắt đó, da đầu của họ run lên, lông tơ trên người cũng thi nhau dựng đứng.
Tay run lên, họ muốn bóp cò ngay lập tức, chẳng qua họ đều là người đã được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp cho nên vẫn có thể nhìn xuống. Sau khi cả người run rẩy, lại sững sờ thêm hai ba giây thì họ lập tức tiến về phía của Lục Tân, họng súng đen ngòm cũng giơ lên cao.
Ngón tay đã đặt ngay cò súng, khóa bảo hiểm cũng đã sớm được mở, họ run giọng, hét lớn với Lục Tân:
"Ai... Ai đó?"
"Giơ... Giơ tay lên!"
"Làm sao vậy?"
Lục Tân nhìn họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình, có chút bất đắc dĩ từ từ giơ tay lên.
Hắn chỉ ngồi ở chỗ này chờ thôi mà, làm phiền tới ai chứ?
"Ngươi... Ngươi là ai?"
"Giơ tay nhanh lên, không được cầm vũ khí..."
Nhìn thấy Lục Tân giơ tay lên, ba nhân viên vũ trang mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy, ngón tay cũng kè kè bên cạnh cò súng chứ không thu hồi lại. Cũng khó trách, nửa đêm nửa hôm gặp được cảnh này, không sợ mới lạ.
Lục Tân là một người thành thật.
Hắn cũng không biết nửa đêm nửa hôm mình ngồi ở đây chờ sẽ làm phiền tới người nào.
Chỉ có điều khi thấy đối phương cầm súng, hơn nữa giống như còn bị dọa sợ thì trong lòng cũng có chút áy náy.
Thế là hắn vẫn thành thật đứng lên, quay người đối mặt với họng súng rồi nói:
"Các ngươi đừng kích động, ta không phải là người xấu."
"Ta chỉ ngồi ở đây chờ người thôi, không có quan hệ gì với các ngươi hết..."
Hắn nói hắn không phải là người xấu...
Nhưng người tốt sẽ một thân một mình tới cái chỗ hoang vu này lúc nửa đêm sao?
Ba binh sĩ không dám chủ quan, cho nên vẫn chĩa súng vào Lục Tân, luôn trong tư thế sẵn sàng nổ súng nếu như hắn có bất kỳ động tác dị thường nào. Người dẫn đầu lập tức cầm lấy bộ đàm kẹp trên cổ áo để nhỏ giọng báo cáo, nói là phát hiện một người kỳ lạ.
Rất nhanh, bên kia bộ đàm cũng truyền tới âm thanh:
"Dẫn hắn về đây."
"Nhanh lên."
Mấy họng súng nhanh chóng chĩa về phía Lục Tân, giọng điệu ra lệnh khiến hắn không thể từ chối.
"Cái này..."
Lục Tân trầm mặc một chút, trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ.
Mặc dù đối phương có chút bá đạo, nhưng đây chỉ là một hiểu lâm nhỏ, cũng không tới mức phải giết người.
Nếu như phát sinh xung đột thì đối phương chắc chắn sẽ nổ súng.
Cho dù hắn có khả năng chế phục họ trước khi họ nổ súng thì đồng bạn của họ cũng sẽ lập tức xông tới.
Lúc đó khó có thể tránh một trận bắn nhau, ít nhất cũng phải chết tận mấy người.
Dù sao thì vào thời khắc họ nổ súng thì cũng đủ để chứng minh họ muốn giết hắn...
Căn cứ vào quan hệ bình đẳng giữa người với người thì nếu họ muốn giết hắn, hắn cũng khó có thể bảo đảm bản thân không nổi sát tâm.
Cho nên vì để bảo vệ họ...
Lục Tân trầm ngâm một lát, sau đó giơ tay lên, nhẹ gật đầu, nói:
"Được được, các ngươi đừng kích động, ta đi theo các ngươi."
"Mà các ngươi nhiều người như vậy, chắc có người có lửa đúng không?"
"Tổ trưởng Long, người đã mang tới rồi, chính la hắn"
Lục Tân bị người cầm súng chỉa vào người, rồi được dẫn tới biên giới phía tây cạnh trấn nhỏ bỏ hoang.