Chương 1250: Ta Rất Tức Giận
Trong chớp mắt, bảy tám viên đạn lập tức bay thẳng về phía lưng của Lục Tần.
Đám nhân viên vũ trang ở xung quanh thấy cảnh này thì đều nhịn không được cong cong khóe miệng, híp mắt nhìn sang.
Đi săn, từ xưa đến này đều là một thú vui rất được mọi người hoan nghênh.
Vèo vèo!
Nhưng trong lúc viên đạn gào thét mà đi thì họ lại nhìn thấy cơ thể của người trẻ tuổi không biết lai lịch kia dường như đã lắc lư một thoáng.
Phải nói đó là một trạng thái rất kỳ lạ, dưới vầng sáng mông lung của mặt trăng đỏ, trong một khoảng thời gian cực ngắn, cơ thể của người trẻ tuổi kia như xuất hiện bóng chồng. Nhưng khi ngươi chăm chú nhìn lại thì phát hiện người vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Người kia chỉ là dừng bước lại mà thôi.
Từ thị giác của đám người nhìn sang thì viên đạn đã bắn trúng lưng của Lục Tân.
Nhưng điều quan trọng là, trên người của thiếu niên lại chẳng có một chút vết thương nào, trái lại ở khoảng không đằng trước lại xuất hiện tiếng phốc phốc khi đạn bắn vào trong đất.
Viên đạn giống như là đã xuyên qua cơ thể của hắn.
Hoặc là nói, khi viên đạn bắn tới, hắn đã vặn vẹo cơ thể mình để tránh đạn?
Cảnh tượng quỷ dị này ngay lập tức làm cho nụ cười trên mặt của đám nhân viên vũ trang cứng đờ.
Họ đột nhiên ý thức được một khả năng kỳ lạ nào đó.
Cơ thể cũng trở nên căng thẳng.
Mà ánh mắt của tên râu quai nón cầm súng càng trở nên lạnh lẽo, hắn ngay lập tức bóp chặt cò súng không thả.
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...
Một tiếng súng dài liên tiếp vang lên, viên đạn gào thét bay về hướng lưng của người kia.
Nhưng cũng vào lúc này, họ bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, thân ảnh bình tĩnh vốn dĩ phải đứng ở cách đó bảy tám mét cũng đột nhiên biến mất không thấy.
Cảm giác kỳ lạ khi đó thật sự không có lời nào có thể diễn tả được, họ đều giật mình, sau đó đều vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh sáng của trăng đỏ từ trên cao phủ xuống, ở khoảng không trước mặt, họ nhìn thấy có một thân ảnh vặn vẹo quái dị đột nhiên xuất hiện, cơ thể của nó cong xuống, hai tay mở ra, hung hăng nhào xuống, dù nó chỉ dùng cơ thể để tấn công nhưng cũng đủ để khiến họ cảm thấy như có một trận cuồng phong đang ập vào trong mặt.
"Vù!"
Râu quai nón giật mình, nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, hắn lập tức nâng họng súng lên chỉ về phía cái bóng ở không trung.
Bụp bụp bụp bụp...
Đợt đạn thứ ba nhanh như chớp đánh úp về phía cơ thể của người đanh đánh tới.
Nhưng trong lúc râu quai nón định tiếp tục bóp cò thể thân ảnh trên không trung bỗng nhiên vươn tay ra, một phát bắt được họng súng của hắn!
Tay hắn bị nhấc lên, đạn lập tức bắn thẳng lên trên trời.
Bóng người kia cũng thuận thế lao xuống, lên gối, nện thẳng vào cầm của tên râu quai nón.
Luồng sức mạnh to lớn trực tiếp khiến tên râu quai nón ngã ầm xuống mặt đất, xương cằm cũng vang lên tiếng răng rắc.
Tiếp đó, Lục Tân giật cây súng trong tay của hắn qua, tháo bỏ ống giảm thanh rồi vứt lên mặt của người tên râu quai nón.
"Không được nhúc nhích..."
Đám nhân viên vũ trang ở xung quanh thấy thế lập tức kêu to, nhanh chóng cầm cây tiểu liên trong tay lên.
Có mấy người trong đó có cả đạn đặc biệt.
"Ta rất tức giận..."
Nhưng cũng vào lúc này, một tiếng cười của bé gái bỗng nhiên vang lên.
Những nhân viên vũ trang đang nhắm họng súng vào người đang ngồi trên cơ thể của đội trưởng nhà mình chỉ cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đang sờ soạng trên cơ thể mình, ngay sau đó, một luồng sức mạnh quái dị liên tục va chạm trong cơ thể, gây ảnh hưởng tới từng sợi cơ bắp.
Ngay sau đó, cơ thể của họ lập tức bị mất khống chế, giống như là đã biến thành cơ thể của người khác.
Có tiếng súng rơi xuống đất, cũng có tiếng đạn bắn vào da thịt của những kẻ không hoàn toàn bị khống chế, chúng chĩa súng về phía đồng bạn của mình rồi trực tiếp bóp cò.
Bụp bụp bụp bụp...
Đạn bắn tung tóe, ánh điện chập chờn, chung quanh biến thành một mớ hỗn độn.
Trong lúc xung quanh đang hỗn loạn tưng bừng, Lục Tân lại cúi đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên chỉ bị thương ở trên mặt kia.
Hắn hoàn toàn chẳng quan tâm tới những nhân viên vũ trang đang hoảng sợ chỉa súng về phía mình.
Tên râu quai nón vừa nãy còn đang vui vẻ như mèo vờn được chuột lúc này đã bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi.
"Ngươi...
Gân xanh của hắn hiện lên, con ngươi co rút lại, hắn dùng sức nhổ điếu xì gà trong miệng ra, khàn giọng hét lớn.
Đoàng đoàng đoàng đoàng...
Chữ thứ hai có chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị một chuỗi thanh âm điếc tai nhức óc nuốt mất, Lục Tân đã bóp cò.
Những viên đạn trong tiểu liên đều bay thẳng tới mặt của người đàn ông.
Lực phản chấn khi viên đạn rời khỏi súng làm cho hai tay và cơ thể của Lục Tân không ngừng run lên và trở nên tê dại.
Nhưng vẻ mặt hắn cũng không có chút thay đổi nào, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông, ngón tay đặt trên cò súng cũng không buông ra. Chỉ nghe tiếng súng liên tục nối nhau, gương mặt của người đang ông đã bị đạn bắn tới be bét, đá vụn chung quanh cũng vỡ ra rồi bắn ra tung tóe.
Mười mấy phát đạn rất nhanh đã bắn xong, Lục Tân nhíu mày nhìn họng súng đang bốc khói đen.
Hắn đưa tay ra, từ bên hông của người đàn ông móc ra một hộp đạn, nhét vào súng rồi lại tiếp tục nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng đoàng...