Mặt Trăng Đỏ

Chương 1251: Giả Heo Ăn Thịt Hổ

Chương 1251: Giả Heo Ăn Thịt Hổ


Sau khi đạn hết, đầu của người đàn ông cũng đã biến mất không thấy, phần đất dưới đầu cũng đã bị bắn thành một cái hố sau.
Làm xong tất cả, Lục Tân mới chậm rãi nhấc súng lên, sau đó đưa họng súng tới bên miệng.
Điếu thuốc nhăn nhúm đã bị dính máu tươi, khi tới gần miệng súng ngay lập tức đã bị họng sủng vẫn còn nóng hôi hổi nhóm lên một đốm lửa.
Lục Tân hút một hơi thật sâu, tránh cho điếu thuốc bị dập tắt.
Hút xong, Lục Tân mới đứng lên, vứt thanh tiểu liên sang bên cạnh.
Hắn quay người lại, chỉ thấy trên cơ thể của hắn đều là máu tươi bắn tung tóe, thậm chí trên tay áo còn dính một chút vật thể màu trắng không xác định.
Hắn giống như một kẻ mới đi qua một làn mưa máu, nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Lục Tân chậm rãi lấy điếu xì gà trong miếng xuống, sau đó lại từ từ phả ra một hơi khói rồi mới ngậm nó trở lại. Hắn nghiêm túc nhìn người trẻ tuổi mặc đường trang, tay cầm máy tính bảng ở bên cạnh chiếc xe một cái rồi mỉm cười nói:
"Ta nhớ khi nãy ngươi có hỏi... Không biết khi ta có ác ý thì sẽ thế nào?"
"Dị biến giả ư?"
"Không đúng, hẳn... hẳn là biến thái mới phải?"
"Năng lực của hắn là gì?"
Lục Tân đột ngột phát tác đã khiến toàn thể nhân viên vũ trang gần đó chìm trong sợ hại.
Chưa tới mười giây ngắn ngủn, cục diện trong viện đã hoàn toàn thay đổi. Lục Tân, người có thể tùy tiện vung tay là giết được trong mắt họ, giờ lại đang quay khuôn mặt đây máu sang nhìn họ chằm chằm, ánh mắt của hắn khiến họ cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Họ, bên vốn đang ở thế thượng phong, chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều người ngã xuống, thậm chí có kẻ còn bị đánh nát đầu.
Họ hoảng sợ lùi về sau vài bước, dạt ra thành một vòng tròn lớn, cả người run run nhìn Lục Tân.
Còn Lục Tân, hắn cau mày nhìn họ, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất mãn, dù đã rít mạnh một hơi thuốc vẫn không thể đè nỗi bực tức đang rục rịch xuống được. Trái lại, hình như lửa giận trong lòng ngày càng cháy to hơn... bổi chính hắn cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Rõ ràng mình đã nhường nhịn nhiều lần lắm rồi, sao họ cứ nhất quyết đi tìm đường chết?
"Ha ha, dị biến giả hệ người nhện?"
Đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên từ trên mui xe cách đó không xa.
Là tổ trưởng Long - hắn mặc đường trang.
Phản ứng của hắn cực nhanh, trong lúc Lục Tân phát động công kích với tên nhân viên vũ trang tầm bốn mươi mấy tuổi, hắn đã nhanh chân trốn lên nóc xe cải tiến. Nếu Lục Tân bắn hắn, vậy thì hắn có thể trốn ra phía sau xe ngay, bảo đảm an toan cho chính mình.
Với người bình thường mà nói, thân thủ nhanh nhẹn như vậy đã được xem như xuất sắc.
Lúc này, hắn từ tốn tháo kính râm trên mặt xuống, khóe môi cong nhẹ tạo thành nụ cười rất nhạt, hắn nói với Lục Tân:
"Giả làm người thường, muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ với ta ư?"
Tựa như đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên thì sự bất mãn trong lòng Lục Tân cũng vậy, chúng tức khắc bốc lên hừng hực; thậm chí, bên trong tròng trắng đã dần xuất hiện các hạt màu đen.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, bởi vì có một câu nếu hắn không nói ra thì sẽ không thấy thoải mái:
"Cái gì gọi là giả heo ăn thịt hổ?"
Tên tổ trưởng Long trẻ tuổi mặc một thân đường trang chẳng hề thấy sợ, trái lại còn mỉm cười:
"Người anh em, bản thân rõ ràng là dị biến giả nhưng một hai phải giả làm người thường, không phải giả heo ăn thịt hổ thì là gì?"
Lục Tân cau mày, đè nén lửa giận trong lòng xuống, cố gắng nói sao cho hoàn chỉnh và rõ ràng nhất:
"Trước mặt các ngươi, ta đã cố gắng lịch sự và nhường nhịn hết mức có thể. Tuy cảm thấy rất tức giận khi các ngươi chỉa súng vào mặt ta, lục soát người ta, còn ném con gà la hét của em gái ta xuống đất, nhưng ta vẫn nhịn xuống..."
"Ta chỉ là cố gắng làm những chuyện mà người thường nên làm, tại sao trong mắt các ngươi lại trở thành giả heo rồi?"
"Là các ngươi ép ta vào đường cùng, chỉ có thể ra tay đánh trả, nhưng trong mắt các ngươi lại là ta cố ý ăn thịt hổ?"
Nói đến đây, hắn không nhịn được nữa, khẽ lắc đầu:
"Có thấy bản thân mình khá là vô lý không hả?"
Dứt lời, mắt hắn lập tức quét qua nhân viên vũ trang, về mặt càng thêm căm giận:
"Nhất là, các ngươi còn mắng ta biến thái..."
"Rốt cuộc ai mới là kẻ không bình thường?"
"Ngươi...
Nghe thấy lời nói bất bình chứa đầy lửa giận của Lục Tân, biểu cảm trên mặt tổ trưởng Long đang đứng trên nóc xe bỗng trở nên kỳ lạ.
Hắn hơi nghiêng đầu:
"Hình như ngươi đang giận thật... ' "Xem ra, đúng là ngươi hơi hơi bất thường..."
Vẻ mặt Lục Tân thình lình đổi thành biểu cảm thờ ơ.
Vị tổ trưởng Long kia lại cười cười lắc đầu:
"Xem năng lực của ngươi cũng không tệ lắm, như vầy đi, ta nhường một bước vậy, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai phái ngươi tới, sau đó hứa với ta sẽ ngay lập tức rời đi, rời đi thật xa, không gây phiền phức cho chúng ta, được không?"
Lục Tân bình tĩnh nhìn hắn, từ tốn trả lời:
"Ngươi nói gây phiền toái thì là gây phiền toái, nói không chọc tới thì sẽ không chọc tới?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất