Chương 1252: Đa Hệ
Vừa nói, hắn vừa chầm chậm tiến về phía trước, mười ngón tay khẽ động đậy.
Lần này hắn tức giận thật rồi, không ra tay không được.
"Ha ha, quả nhiên mục tiêu của ngươi là ta..."
Vị tổ trưởng Long thấy vậy thì cười phá lên.
Vừa nãy khi đứng trên xe cải tiến nói chuyện với Lục Tân, đã có người âm thầm đưa cho hắn một cái vali xách tay màu đen.
Hắn đặt nó ra trước mặt, nhẹ nhàng mở ra một nửa kiểm tra.
Thấy Lục Tân tiến lên trước, hắn lắc nhẹ đầu, mỉm cười nói:
"Giả heo ăn thịt hổ đúng là một kỹ xảo dễ dàng khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng lần này, ngươi... Tìm sai đối tượng rồi!"
Khi hắn thốt ra chữ cuối, Lục Tân đã chạy tới trước mắt, chỉ còn cách hắn khoảng ba, bốn mét, trong đầu còn đang nghĩ xem phải giết hắn thế nào.
Em gái đi theo bên cạnh, nắm tay Lục Tân, hai mắt dán chặt vào những nhân viên vũ trang gần đó, đề phòng họ xông lên.
Từ động tác ban nãy của tổ trưởng Long, có thể đoán được khả năng cao hắn chỉ là một người bình thường.
Nhưng không ngờ, sau khi nói hết câu, tổ trưởng Long đột ngột lấy một thứ trắng bóc được khắc vô số hoa văn kỳ lạ từ trong vali xách tay ra, nhanh tay đeo lên mặt, ngay sau đó, cơ thể hắn thình lình ngã về phía sau bằng một tư thế cực kỳ lạ lùng.
Tư thế của hắn quỷ dị đến độ khiến xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu răng rắc.
Nhưng hành động của hắn lại không hề bị ảnh hưởng, chỉ trong chớp mắt đã giơ hai tay ra trước.
Trong tay hắn nhiều ra một khẩu súng lục có phần báng màu bạc, tay bên kia là một thanh dao găm màu đen.
"Pằng" "Pằng"
Khoảnh khắc cơ thể hắn ngã ra sau, tay nhanh chóng bóp cò, nổ liền hai phát súng.
Hai viên đạn một trước một sau nhắm thẳng vào hai mắt Lục Tân, không lệch dù chỉ một ly.
Đối mặt với đường đạn chuẩn sát như vậy, cảm giác dù có né cũng không thoát nổi.
"Rắc rắc...
Nhưng Lục Tân chỉ cần hơi lay động phần đầu một chút là đã dễ dàng né được hai viên đạn. Ngay sau đó, hắn hơi cúi người, thình lình vọt lên trước.
Vốn đang ở dưới xe, nhưng khi tàn ảnh dưới Trăng Máu khẽ động, một giây sau đã thấy hắn xuất hiện trên nóc xe, hai tay vung mạnh ra trước.
Trong con ngươi đang nhìn tổ trưởng Long chằm chằm hiện lên vẻ ngạc nhiên, không nhiều thì ít.
Tên nhân loại này mới nãy còn trông giống như người bình thường, nhưng bây giờ... là hệ người nhện!
Hắn rõ ràng thi triển năng lực mà chỉ hệ người nhện mới có.
Đáng tiếc, nếu là năng lực hệ khác thì thôi cũng được, nhưng nếu là hệ người nhện... Còn ai có thể lợi hại hơn cả em gái chứ?
Khoảnh khác Lục Tân leo lên nóc xe cũng chính là lúc tổ trưởng Long ngã xuống xe. Lưng hắn chưa kịp chạm đất thì Lục Tân đã đột ngột thò tay ra. Chỉ là với loại xe cải tiến chuyên chạy trên khu hoang dã này, không chỉ sàn xe mà thân xe cũng cao, tính ra phải cách mặt đất khoảng hai mét. Dù tổ trưởng Long ngã xuống nhưng chưa chạm đất thật, thì hắn cũng đã cách Lục Tân hơn một mét, một cánh tay vốn không thể bắt được hắn.
Không ngờ cánh tay thò ra của Lục Tân lại dài ra hơn nửa một cách lạ lùng, suýt nữa chộp được vai hắn.
"Ha ha..."
Tổ trưởng Long phát ra một tiếng cười nhẹ, cơ thể bỗng nhoáng lên, đột ngột vọt lên không trung, hệt như có một sợi dây gắn phía sau kéo hắn chuyển hướng đột ngột.
Hệ con rối!
Lục Tân thấy vậy, trong lòng không khỏi hơi chút tò mò.
Dị biến giả hệ người nhện có thể khai phá cơ thể của bản thân đến cực hạn. Nhưng dù là thế cũng không thể thay đổi hướng di chuyển giữa không trung mà không có điểm mượn lực nào.
Nhưng tổ trưởng Long lại thình lình có được sợi tơ vô hình, còn nhờ vào sức kéo của nó để nhanh chóng chuyển hướng, thành công tránh thoát bàn tay đang duỗi về phía hắn của mình.
Đây là năng lực của hệ Con Rối.
Tại sao một người từ bình thường lại đột ngột biến thành có thể thi triển hai loại năng lực khác nhau?
Lục Tân có chút ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì đã cảm nhận được một luồng gió lạnh đã đánh úp tới từ phía sau.
Nhờ vào năng lực hệ Con Rối, tổ trưởng Long mặc một thân đường trang bay thẳng ra sau lưng Lục Tân. Khi đối diện là tấm lưng của Lục Tân, trên mặt hắn để lộ vẻ ngoan độc, cơ thể khẽ vặn vẹo, sau đó lao về phía Lục Tân, đao găm màu đen trong tay trái xông thẳng tới đầy hung tợn.
Lục Tân lập tức xoay người, bàn tay đột ngột vung ra, nhanh đến lóa mắt, không cách nào hình dung nổi. Lần này, hắn thành công tóm lấy cổ tên thanh niên mặc đường trang.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của tổ trưởng Long thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng phát ra tiếng cười lạnh.
Cơ thể đang bị Lục Tân túm lấy giữa không trung thình lình biến mất không còn tăm hơn, hệt như ảo ảnh.
Cùng lúc đó, một tia chớp đen, tức lưỡi dao găm, đột ngột xông tới từ bên dưới, nhắm vào cổ họng Lục Tân.
Phía sau lưỡi dao là chiếc mặt nạ trắng đen đây quỷ dị trên mặt tổ trưởng Long.
Đánh lừa thị giác!
Vừa rồi Lục Tân nhìn thấy tổ trưởng Long lao tới từ giữa không trung, trên thực tế đó là hình ảnh sau khi thị giác của hắn bị đánh lừa.
Trông thì như nhào xuống từ trên không, nhưng thật ra lại là hạ mình nhào lên, một dao nhắm thẳng cổ họng Lục Tân.