Chương 1256: Cắn Nuốt Tinh Thần
Chúng lăn lộn từng chút, dùng hết sức vọt ra khỏi thùng, bay ra giữa không trung, trên người vẫn còn dính dung dịch formalin gay mũi khiến dung dịch văng ra khắp nơi.
Tổ trưởng Long ẩn mặt dưới lớp mặt nạ hét lên đau đớn, hệt như đang gánh chịu nỗi thống khổ cùng cực.
"Hihiha ha..."
Xung quanh Lục Tân bỗng vang lên một tràng cười non nớt mà quái lạ.
Hắn khẽ quay đầu lại nhìn, đồng tử lập tức co lại.
Xung quanh hắn lúc này đã bị bao phủ bởi vô số ma-nơ- canh trẻ em trắng bệch, cả người trần như nhộng không mặc quần áo, số lượng phải tới mấy trăm cái.
Bọn nó đã sống lại, hoạt bát đùa giỡn quanh mình.
Bàn chân bằng nhựa của chúng dẫm lên cát, phát ra tiếng xào xạc khác thường.
Gương mặt tái nhợt, cứng đờ chầm chậm biến đổi, dần dần để lộ nụ cười tươi đầy quái dị, thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt lạ lùng, lạnh đến run người phát ra từ đôi mắt giả của chúng.
Chúng bao vây lấy hắn, liên tục nhảy nhót, đi vòng vòng quanh hắn...
Tiếng vỗ tay, tiếng cười đùa của chúng như sức mạnh tinh thần được thực thể hóa, sau đó không ngừng ngấm vào trong trí não, khiến người ta cảm thấy vô cùng bực tức vì phiến.
Tiếng kêu náo loạn của một nghìn con vịt cũng không khó chịu bằng việc bị một đám nhóc điên cuồng bao vây, còn ra sức kêu gào la hét, khiến tâm tràng càng lúc càng tôi tệ.
Bịch bịch...
Xa xa vang lên tiếng bước chân, hóa ra là đám nhân viên vũ trang chịu trách nhiệm tản ra để lục soát toàn bộ thành phố bị bỏ hoang. Vì nghe thấy tiếng súng hỗn loạn, họ gấp rút chạy về, nhưng cảnh tượng trước mặt đã làm họ hoảng sợ đến ngơ ngác, vội vàng dừng lại.
Khi thấy đám ma-nơ- canh trẻ em kia, sắc mặt của họ càng thêm sợ hãi.
Bầu không khí quái dị khiến Lục Tân phải cau mày, sau đó, trên mặt chậm rãi để lộ... Biểu cảm hoài niệm.
Một đám nhóc điên cuồng, ánh mắt lạnh lẽo, u ám, nụ cười quỷ đị...
Thật sự rất giống mấy đứa nhỏ lớn lên ở cô nhi viện như hắn, nên vừa thấy chúng, tim hắn như nhữn ra...
"Ngươi thật sự cho rằng ta không nhận ra sao?"
Giữa lúc hắn rơi vào hoài niệm khi bị đám ma-nơ- canh trẻ em này vây quanh, tổ trưởng Long mặc đường trang bỗng trầm giọng hét lên.
Lúc hắn thả đám ma-nơ- canh trẻ em này ra, trong đống thùng thủy tinh dưới chân hắn bỗng thò ra một sợi tơ trong suốt khá cổ quái. Nó bò đọc theo thành thùng, bò tới hai chấn của hắn, quấn lấy hắn, còn quấn quanh rất nhiều vòng.
Kết quả là cả người hắn như bị bọc trong một lớp kén thật dày.
Đồng thời, cường độ tinh thần của hắn càng thêm lớn mạnh.
Giọng hắn nặng nề và khàn đặc, ra sức rống lên, như là đang mượn cách này để phát tiết nổi thống khổ của mình:
"Ngươi mạnh hơn ta, tất cả là vì cường độ tinh thần của ngươi lớn hơn ta, chắc là từng trải qua đợt cải tạo của dị biến giả Không ở chủ thành, từ đó luôn dựa vào sức mạnh tinh thần mạnh mẽ để tác động lên đối thủ, đúng chứ? Đáng tiếc là kỹ thuật ở chủ thành chưa chắc đã đạt tới trình độ để ngươi có thể hoành hành ngang ngược ở Hỗn Loạn chi địa này đâu...
"Rắc rắc..."
Khi hắn cất tiếng, tiếng thứ gì đó bị xoắn vặn lạ thường cũng xuất hiện, là tiếng lan can thép trên xe tải bị bẻ cong, tạo ra âm thanh rợn gai ốc.
"Hít...
Tổ trưởng Long hít một hơi thật sâu.
Xung quanh bỗng xuất hiện vô số vòng sóng gợn khuếch tán ra khắp nơi, tạo thành một hình tròn to lớn.
Cát đá, bụi đất bốc lên cuồn cuộn, như bị cuồng phong thổi quét, nhanh chóng tung bay khắp bốn phía.
Sáu con mắt của hắn bỗng đồng loạt ngắm thẳng về phía Lục Tân.
Luồng sức mạnh tinh thần vô hình ào ào xông tới trước mặt Lục Tân, hệt như từng cơn sóng lớn gần như che phủ cả người hắn.
Đồng thời, đám ma-nơ- canh trẻ em đang nhảy nhót xung quanh bỗng càng thêm vui vẻ, tựa như được ai cho kẹo vậy.
Gương mặt cứng đờ, quái dị của chúng bỗng nứt ra, tạo thành chiếc miệng to, rộng, bên trong là hàm răng sắc bén lành lạnh.
Chúng nhảy vọt lên, lao thẳng về phía Lục Tân, tựa như những con thú con đầy máu lạnh, tham lam muốn chiếm lấy cơ thể đầy máu thịt của Lục Tân.
"Vụt!"
Lục Tân lui về sau, tránh khỏi đám trẻ. Nhưng đám ma-nơ- canh trẻ em đang xông tới thật sự rất nhiều, cuối cùng hắn vẫn bị mấy đứa cắn trúng, còn ra sức cắn xé.
Lục Tân bỗng nảy sinh cảm giác vô cùng lạ lùng, những chỗ bị ma-nơ- canh trẻ em cắn dần truyền tới cơn đau kịch liệt, nhưng khi cúi đầu kiểm tra thì lại phát hiện cơ thể mình không hề có một vết thương nào, trái lại cường độ tinh thần lại bị hụt đi một chút, còn đứa nhóc cắn mình rõ ràng càng thêm phấn khích, cả biểu cảm hung tợn lẫn tốc độ di chuyển đều tăng lên gấp bội.
"Chúng đang..."
Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ:
"Cắn nuốt cường độ tinh thần của mình?"
Khó trách vừa nãy tên tổ trưởng Long kia lại to miệng nói rằng không sợ cường độ tinh thần của hắn cao...
Thì ra là vì những đứa trẻ này được thiết kế để chuyên đối phó với những dị biến giả Không có sức mạnh tinh thần cường đại?