Chương 1261: Người Đã Tới
"Ngươi..."
Tổ trưởng Long mặc đường trang dường như rất chán nản, nhưng không dám nổi xung lên. Thấy Lục Tân vẫn bình chân như vại, chẳng thèm để tâm tới mấy lời khuyên răn của mình, hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén lửa giận, nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Người anh... thưa ngài, xin ngươi hãy tin ta, mỗi một phần ơn trên ban xuống đều sở hữu quy tắc tiêng của nó. Trong thời gian đó, nếu các tín đồ dám tranh đoạt vật phẩm ký sinh của nhau, nhất định sẽ lãnh nhận sự trừng phạt của Hộp Đen..."
Lục Tân đoán chắc là hắn sắp nói vào trọng điểm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn vô cảm như trước, chỉ bình thản phát ra một tiếng "ồ"
"Ngươi... Ngay cả Hộp Đen mà ngươi cũng không để vào mắt ư?"
Nhìn thấy thái độ như đang giỡn của hắn, tổ trưởng Long hơi hơi lo lắng:
"Vậy công ty Hỏa Chủng thì sao?"
Giọng điệu của hắn yếu ớt hẳn đi, nhỏ giọng nói:
"Mặt Nạ Sáu Thức không phải của ta, mà là của công ty, ta chỉ có quyền sử dụng mà thôi."
"Nếu ngươi lấy nó đi, chắc chắn ta sẽ không sống nổi, mà công ty cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi."
"Dù ngươi có là ai thì cũng sẽ bị công ty truy đuổi tới cùng trời cuối đất, ngươi..."
"Ngươi hẳn là biết công ty Hỏa Chủng đáng sợ cỡ nào!"
"Từng nghe người khác nói qua."
Lục Tân gật đầu một cái:
"Khoảng ba tiếng trước."
Tổ trưởng Long lập tức lâm vào hoang mang, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người có phản ứng bình tĩnh như vậy khi nghe thấy Hộp Đen và công ty Hỏa Chủng. Trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn không đoán ra nổi lai lịch của Lục Tân, cũng chẳng biết phải nói cái gì mới phải...
"Hình như giả vờ hơi lố rồi?"
Lục Tân trầm ngâm giây lát, sau đó bình thản ném vấn đề của mình cho người đối diện:
"Mặt nạ có thể trả lại cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết."
Nghĩ ngợi một lúc, hắn nói tiếp:
"Nghi thức kia cử hành thế nào?"
Tổ trưởng Long chợt cảnh giác:
"Nghi thức nào?"
Lục Tân trầm mặc một chút:
"Đoán xem?"
Tổ trưởng Long như hiểu ra điều gì, trên mặt chợt hiện vẻ sợ hãi.
Biểu cảm này có hơi quá lố, hệt như hắn đang mong Lục Tân sẽ nhìn thấy gương mặt hoảng sợ mà hắn cố ý bộc lộ ra vậy.
Hắn run run hỏi:
"Ngươi có hứng thú với Cung Điện Tinh Thần của Người Giấu Trượng?"
"Cung Điện tinh thần?"
Lục Tân nghe vậy thì cau mày, sau đó khẽ lắc đầu:
"Ta cảm thấy hứng thú với Người Giấu Trượng hơn."
"Ngươi...
Thanh niên mặc đường trang nhất thời không biết nên trả lời thế nào, bởi vì hắn cảm nhận được trong lời nói của Lục Tân ẩn chứa ý khinh nhờn.
Lưỡng lự vài giây, hắn mới nhỏ giọng thì thầm:
"Không đừng trêu ta nữa..."
"Sau khi thu thập đủ bảy món vật phẩm ký sinh là đã có thể cử hành nghi thức Cầu Tri, từ đó đạt được tư cách tiến vào Cung Điện Tinh Thần, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"
"Nếu không phải nhắm tới mục tiêu tiến vào Cung Điện Tinh Thần của Người Giấu Trượng, ai sẽ mang theo nhiều vật phẩm ký sinh bên mình như vậy?"
Lục Tân thật sự không biết, nhưng trong lòng hắn đã hiểu ra, những món vật phẩm ký sinh mà tổ trưởng Long nói tới hẳn là Nhãn Kính Chỉ, khối rubik và lá bài tây.
Nhưng mấy thứ này đâu phải của hắn...
Có cái là do cấp trên thưởng cho, có cái là chưa kịp nộp lại lên trên, cũng có cái là do người khác ký gởi...
Nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình tinh, còn nghiêm túc hỏi lại:
"Còn gì nữa không?"
"Còn có...
Thanh niên mặc đường trang nói chậm lại, như đang suy nghĩ, mà cũng có thể là đang câu giờ.
Tận đến khi không biết từ lúc nào, bất chợt một cơn gió lạnh thổi tới từ phương bắc, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng giảm mạnh, lông tóc trên da thịt như cảm ứng được thứ gì đó, bắt đầu dựng đứng lên, hệt như kim châm. Tiếng cười vụn vặt đầu quỷ dị đột ngột vang vọng trong đầu, hệt như có vô số người thình lình chưi vào trong đầu mình vậy.
Hơn nữa đám người này còn đang không ngừng tranh luận, cãi nhau, thậm chí là đánh nhau mãi không dứt...
Lục Tân bỗng phát hiện ra thứ gì, vội vàng xoay người, hai mắt nhìn thẳng về phía bắc, trên mặt để lộ biểu cảm kinh hãi.
"Còn có, thật không may cho ngươi..."
Chẳng biết từ bao giờ mà biểu cảm trên mặt thanh niên mặc đường trang bỗng trở nên quỷ dị, lạnh lùng nhưng cũng đầy khinh miệt:
"Thật sự tưởng rằng ta muốn nói mấy điều này cho ngươi biết sao?"
"Người của chúng ta, đã tới!"
"Người của các ngươi?"
Khi nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trong mắt của tổ trưởng Long, Lục Tân có hơi ngơ ngác.
Sau đó hắn mới chợt hiểu, 'người' mà hắn ta nói tới chính là vật đang tới kia?
Hắn đắc ý vì đã đạt thành âm mưu kéo dài thời gian khi nói với mình chuyện đó?
Đừng bảo là thằng nhóc này bởi vì phát hiện đánh không lại mình, lại lo lắng mình không phân tốt xấu giết luôn hắn cho nên mới cố ý nói về chủ để mà mình hứng thú, một phần là để thăm dò thân phận của mình, phần còn lại là để kéo dài thời gian?
Chuyện này quả thật là... sao đầu óc của mấy người này hay thích nghĩ lung tung thế?
Lục Tân quay đầu, mang theo một tâm trạng bất đắc dĩ vì bị người trêu đùa nhìn về phương Bắc.
Chỉ thấy luồng lực lượng tinh thần hỗn loạn kia kéo dài tới phương xa, dưới sự ảnh hưởng của luồng lực lượng này, ánh sáng của trăng đỏ cũng phải chịu ảnh hưởng, hình thành một dòng chảy hỗn độn, mà ở bên dưới, không khí giống như một bức tranh thông tin không ổn định, đang chập chờn loạn nhịp.
Tới khi tầm mắt ổn định lại thì Lục Tân chợt thấy ở vùng hoang dã đằng Bắc có một người mặc áo choàng đen đang bay tới.
Người kia rất gây, lại rất cao, ít nhất cũng cao hơn ba mét.
Nó mặc một chiếc áo choàng màu đen vô cùng rộng và một chiếc mũ trùm trên đầu.