Chương 1262: Đừng Chạy
Bởi vì chiếc áo choàng này đã gần như che đậy hết toàn bộ cơ thể của nó, cho nên cũng không thấy rõ diện mạo, thậm chí còn không thấy được tay và chân, chỉ có thể thông qua chiếc áo choàng đen kia mà phán đoán, bản thể của nó chắc hẳn là một hình người quái dị vừa ốm vừa cao.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, mặc dù không nhìn rõ bộ dáng của nó, nhưng lại có thể nhìn thấy dưới mù trùm, trong tay áo rộng, thậm chí là cổ áo, nếp uốn ở trước ngực của nó đều loáng thoáng chui ra vào gương mặt trắng bệch.
Trên mặt của bọn nó đều là một nụ cười kỳ lạ, chúng lén lút chui khỏi áo choàng rồi tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Điều này khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác, dường như trong chiếc áo choàng đen kia đang cất giấu vô số kẻ lén lút.
"Nó là...
Lục Tân nhìn con quái vật tinh thần ở trước mặt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình hơi nao nao.
Cũng vào lúc Lục Tân nhìn thấy con quái vật tinh thần thì nó cũng đã nhìn thấy Lục Tân.
Hoặc là nói, mấy gương mặt trên người của nó nhìn thấy Lục Tân.
Nó nhìn thấy Lục Tân, đương nhiên cũng nhìn thấy hoàn cảnh huyết tỉnh ở xung quanh, sau đó, vẻ mặt của nó có hơi dại ra.
"Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không thể nào cứ đắc ý như vậy được..."
Trong lúc Lục Tân nhìn quái vật, quái vật cũng nhìn Lục Tân tới ngây người thì tổ trưởng Long lại vô cùng hưng phấn.
Hắn thậm chí còn hét to:
"Sứ giả đã đến, vận mệnh đang chờ đợi ngươi chính là trở thành một tế phẩm sống..."
"Dù ngươi chuẩn bị nhiều vật phẩm ký sinh thì thế nào? Ngươi làm sao có thể chống lại sứ giả có khả năng đối kháng tinh thần mạnh mẽ?"
Trong tiếng gào thét của tổ trưởng Long, Lục Tân bỗng nhiên đứng lên rồi nhìn về phương Bắc, trong mắt có một hạt màu đen chuyển động.
Trên mặt, lại là biểu tình vừa kinh ngạc vừa khẩn trương.
"Hắn quả nhiên không còn để ý tới mình nữa..."
Tổ trưởng Long cảm thấy sướng như điên, người này thế mà lại muối ra tay với sứ giả địa ngục?
Hắn thậm chí cảm thấy việc này rất buồn cười.
Tổ trưởng Long đã có chút đợi không kịp, hắn muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng xuất hiện trên mặt của Lục Tân...
... Sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Khi Lục Tân đứng lên, nhìn thẳng về phía con quái vật đang lao tới với những lời nói mê và phóng xạ tinh thần liên miên không dứt thì con quái vật kia cũng đột nhiên nhận ra được điều gì đó, bất thình lình giật mình một cái. Các gương mặt người chui ra từ vạt áo, cổ áo và tay áo của con quái vật đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó, chúng nó đồng loạt chui rúc vào trong áo, giống như một con chuột hoảng sợ chui vào góc tường.
Con quái vật co rúm lại rồi lùi về phía sau hai bước, sau đó, nó bỗng nhiên quay đầu rồi lướt thật nhanh về phương xa.
Tốc độ của nó rất nhanh, vạt áo đều bị gió làm bay phất phơ, cái đáng vẻ này của nó có chút giống với mấy tiểu thư con nhà quyền quý đang xách váy chạy trốn.
Lần quay đầu này, con quái vật đem đi toàn bộ những lời nói mê quái dị, phóng xạ tinh thần hỗn loạn, thậm chí là sự ảnh hưởng tới không khí chung quanh mà nó đem lại khi đến. Vì vậy, bầu không khí chung quanh lập tức trở nên im lặng và quỷ dị, thậm chí còn kèm theo một chút... xấu hổ!
"Chuyện này..."
Tổ trưởng Long chớp chớp mắt, có hơi choáng váng đứng tran ra đó.
Trên mặt hắn xuất hiện vô số biểu cảm, cuối cùng đọng lại thành một cái dấu chấm hỏi to đùng trên đỉnh đầu.
Cái cảnh này hình như có gì đó không đúng lắm?
"Đừng chạy..."
Lúc này Lục Tân cũng chợt phản ứng lại, vội vàng mở miệng kêu to.
Hạt màu đen trong mắt cũng trở nên nồng đậm hơn.
Ngay sau đó, trường lực đang vặn vẹo bên người của Lục Tân bỗng dưng xuất hiện thêm một luồng sức mạnh vô danh, sức mạnh này khiến cho mỗi một sợi không khí đều xuất hiện áp lực nặng nề. Một cái bóng màu đen xuất hiện dưới chân hắn, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, tạo thành hình dạng giống như một cái hồ nước màu đen.
Sự kinh ngạc và khẩn trương trên mặt Lục Tân là thật.
Hắn kinh ngạc, là vì không ngờ quái vật tinh thần này lại chạy tới vào lúc hắn còn chưa kịp làm xong chuẩn bị.
Hắn khẩn trương, là vì dưới tình huống cả hai đều không đề phòng, con quái vật tinh thần đã tới gần hắn hơn cả trong tưởng tượng, vì thế khi cả hai nhìn thấy nhau thì khoảng cách giữa hai bên đã không đủ một trăm mét, điều này cũng dẫn đến việc nỗi sợ hãi mà con quái vật kia nhận được còn lớn hơn trong dự kiến.
Nó thậm chí còn không trở về theo đường cũ mà là chạy một mạch về phía Tây, Đây là sợ quá nên quáng rồi?
Hắn không thể để nó chạy lung tung như thế được, nếu nó không đi đúng đường, kế hoạch của Hạ Trùng sẽ ngâm nước nóng mắt.
Thế là trong lúc cấp bách, Lục Tân vội vàng đưa tay chộp về phía trước.
Khoảng cách gần nhất giữa Lục Tân và quái vật tinh thần, hoặc có thể gọi là sứ giả địa ngục có chừng một trăm mét. Nhưng vì con sứ giả địa ngục kia phản ứng cực nhanh, khi nó nhìn thấy Lục Tân thì đã ngay lập tức quay đầu chạy mất, khi đó khí tức của hạt màu đen trong mắt của hắn thậm chí còn chưa kịp phát tán ra bên ngoài. Chỉ mới có hai giây mà nó đã bay ra mấy chục mét, hơn nữa càng chạy càng xa.