Chương 1264: Phòng Bếp Địa Ngục
"Sao mà phiền thế?"
Lục Tân khẽ cau mày, hắn biết rõ không thể để cho bọn này chạy mắt, thế là nhanh chóng nhìn sang cha đang ở trong bóng đen một cái.
Ngay sau đó, bóng đen nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, bao phủ toàn bộ trấn nhỏ đổ nát.
"Phòng bếp địa ngục."
"Sản sạt..."
Bóng đen to lớn, lấy chân của Lục Tân làm tiêu điểm, nhanh chóng lan tràn ra ngoài rồi bao phủ toàn bộ trấn nhỏ.
Cái bóng ở khắp nơi, bao trùm hết mọi thứ, tạo cho người nhìn một cảm giác vô cùng im lặng.
Nhưng trong sự im lặng này lại có một tiếng sàn sạt vô cùng nhỏ.
Giống như là đang có vô số con tằm đang gặm lá dâu, dù mỏng manh, nhưng chẳng hiểu tại sao lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Trấn nhỏ bỏ hoang, nhưng sự hoang tàn đó chỉ đối với con người, còn trên thực tế, dù là cỏ dại, cây cối, thú nhỏ trốn trong góc hay là rắn rết đang ngủ đông đều có sự sống của riêng mình.
Nhưng sau khi bị bóng đen bao phủ, những thứ này lập tức phát sinh sự thay đổi.
Trong sự im lặng, lá khô bị nghiền thành bột phấn, cây tùng bách xanh tươi của trở nên khô héo trong chớp mắt...
Dây kẽm và cốt thép trong nhà trở nên rỉ sét, tấm ảnh được chôn dưới lớp mạng nhện dày cũng mơ hồ không rõ.
Trái tim của bầy thú nhỏ đang run lẩy bẩy đập thật nhanh, rồi lặng yên ngừng lại.
Rắn rết đang ngủ đông, trong vô thức dần trở nên hư thối...
Toàn bộ trấn nhỏ đều bị bóng tối thôn phệ, nó như đang chìm vào một đầm lầy màu đen.
Khi bóng tối lan tràn mọi ngóc ngách, thì ý chí của cha cũng đã triệt để bao trùm khắp mọi mới.
Đây là một sự tự do tạm thời mà Lục Tân dành cho ông, là phương pháp để ông ấy thỏa thích phóng thích sức mạnh của mình. Lần trước khi ở thành phố Thủy Ngưu, Lục Tân đã từng dùng cách này để đối phó với thần của Hắc Đài Bàn. Nhưng hiện tại, khi sử dụng lại nói thì Lục Tân vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của ông, đó là một sự sợ hãi tới cùng cực, đủ để mang đến sự diệt vong. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trấn nhỏ bỏ hoang này đã trở thành lĩnh vực tượng trưng cho nơi cuối cùng của sinh mệnh.
Lục Tân thậm chí còn nghĩ rằng mình rất có tài hoa...
Phòng bếp, chẳng phải là nơi hủy diệt sinh mệnh nhiều nhất hay sau?
Nghĩ xong, Lục Tân thở hắt ra một hơi rồi ngẩng đầu nhìn về phía trấn nhỏ.
Sứ giả địa ngục đã phân tán ra vô số tinh thần thế.
Cũng không biết lúc nó chuyển hóa đã phải cần tới bao nhiêu người.
Nhưng khi chuyển hóa thành công, sức mạnh của nó lại cứ liên tục biến mất.
Cho nên nên nó không ngừng đi tơi các điểm tu tập để ô nhiễm hoặc hấp thu sức mạnh tinh thần của người khác, chúng cũng thông qua cách này để bảo trì tính ổn định của cường độ tinh thần bản thân. Giống như tế bào trong cơ thể người vậy, nó được sàng lọc liên tục, nhóm này chết đi thì lại có nhóm khác sống lại.
Cho tới hôm nay, cũng không biết nó đã sinh sôi và đào thải bao nhiêu tinh thần thể.
Hiện tại, chúng nó lại vì bảo mệnh mà quyết tâm từ bỏ bản thể, chạy tứ tán khắp nơi giống như pháo nổ.
Thoạt nhìn, chúng nó vẫn còn hình dạng của người sống.
Chúng nó có thể chạy có thể leo, rồi lại giống như dòng nước chen vào những khe hở chật hẹp.
Chúng lén la lén lút chạy loạn khắp nơi, toàn bộ trấn nhỏ bỏ hoang như biến thành một vực quỷ hàng thật giá thật.
Gần như là không có khả năng một lưới bắt hết được chúng, như việc người ta có thể dễ dàng dùng tay không đánh chết một con sư tử, nhưng liệu có người nào có thể dùng tay để bắt một tổ kiến?
Nhưng cũng may, cho dù Lục Tân không bắt được 'kiến, nhưng hắn có thể bắt luôn cả 'cái tổ.
Bóng đen lại tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ trấn nhỏ. Dưới ánh sáng của trăng đỏ, dù hoàn cảnh đều trở nên mơ mơ hồ hồ, nhưng ít ra vẫn có thể nhìn thấy sự vật trong vòng mười thước, dù ngoài mười thước thì cũng có thể nhìn được vài nét mờ. Nhưng khi bóng đen bao trùm tất cả, toàn bộ trấn nhỏ như bị phủ lên một tấm màn đen, cho dù là kiến trúc đổ nát hay là cửa sổ không kính thì đều bị sắc đen này bao phủ.
Đám tinh thần thể đang hỗn loạn và hoảng sợ trốn trong trấn đều ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đang bao trùm khắp xung quanh.
Trong màn đêm sâu thẳm, chúng nó dường như nhìn thấy được một bóng người cao to, một đôi mắt âm lãnh mang theo vẻ trêu tức nhìn chằm chằm chúng nó như đang nhìn con mồi. Sau đó bóng người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, đưa bàn tay về phía chúng nó...
Một tiếng thét siêu thực bỗng nhiên vang lên ở một trấn nhỏ bỏ hoang.
Tinh thần thể tái nhợt phát ra một làn sóng tinh thần bén nhọn tới dị dạng, nó vang lên, rồi nhanh chóng truyền ra bên ngoài.
Thậm chí còn có một số bóng dáng màu đen bị tiếng kêu này bức lui.
Những tinh thần thể này dường như đang bùng nổ ý chí mạnh mẽ nhất trong đời, chúng liều mạng đâm đầu chạy trốn khắp nơi...
"Ha ha ha ha..."
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của chúng nó, cặp mắt giấu trong bóng tối kia lại càng cảm thấy hưng phấn, nó bỗng nhiên cười phá lên. Sau đó trong bóng đêm, vô số cánh tay cường tráng hữu lực từ khắp các ngõ ngách bò ra bóp chặt lấy cổ của đám tinh thần thể.