Chương 1267: Đang Khóc
Sau khi xác định sứ giả địa ngục sẽ không chạy thì Lục Tân mới đi sang một bên, móc điện thoại vệ tinh ra rồi bấm dãy số mà Hạ Trùng đã để lại trước đó, sau khi kết nối với đầu dây bên kia, hắn lập tức nở nụ cười:
"Alo? Có phải Hạ Trùng không?"
"Không phải ta thì có thể là ai?"
Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Trùng mang theo chút khẩn trương:
"Tìm được nó rồi?"
Lục Tân thậm chí còn có thể nghe được một số tiếng động hỗn loạn từ phía đầu dây bên ngoài, dường như cô nàng đang làm chuẩn bị để chạy tới.
"Cũng không phải..."
Lục Tân có chút chột dạ:
"Ta... Ta bắt nó lại rồi."
"Rầm.."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dù cách nhau một cái điện thoại nhưng cũng có thể cảm nhận được người ở đầu bên kia khi nghe Lục Tân nói câu thứ nhất thì tâm trạng đã chìm tới đáy cốc, nhưng sau khi nghe hắn nói câu thứ hai thì có chút im lặng, rồi lại hỗn loạn tưng bừng, dường như có người từ trên ghế ngã xuống, có người đang uống nước thì trực tiếp phun ra, còn có người đang nhỏ giọng kêu một tiếng "Đậu móa!".
"Bắt lại với ép về... hình như cũng không khác nhau lắm ha?"
Giọng của Lục Tân có hơi mất tự nhiên: "Nếu không được thì để ta dẫn nó về rồi thả vào vòng vây của các ngươi?"
"Ngươi ngươi ngươi...
Một lúc lâu sau, bên kia mới truyền tới giọng nói lắp ba lắp bắp của Hạ Trùng, cô còn chưa kịp nói xong thì lại vang lên tiếng động lộn xộn, dường như là có người đang cướp lấy điện thoại.
Mấy giây sau, giọng nói của Dao Giải Phẫu mới từ ống nghe vang lên:
"Cái quỷ gì thế?"
"Ngươi bắt con quái vật tinh thần kia rồi?"
Lục Tân có chút bất đắc dĩ trả lời:
"Đúng vậy, tại nó tới gần ta quá."
"Mặt khác, ta không những bắt được nó mà còn phát hiện một nhóm người khả nghi đến từ phía Nam, đám người này hình như đến để tiếp ứng cho sứ giả. Lúc đó bật lửa của ta hết ga nên mới chạy sang mượn chút lửa, ai ngờ họ không những không những không cho ta mượn mà còn lục soát cơ thể ta, còn muốn nổ súng từ sau lưng. Ta nhịn không được cho nên đã bắt họ lại, trong quá trình này có làm chết khoảng mấy người..."
"Thật sự không phải là do ta ra tay trước...
Nếu như có Hàn Băng ở đây thì nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Lục Tân gia nhập Đặc Thanh Bộ đã lâu, chưa từng nhìn thấy Lục Tân là báo cáo nhiệm vụ một cách cặn kẽ thế này.
"Không không không, chuyện này không quan trọng,"
Dao Giải Phẫu cắt ngang lời của Lục Tân, sau đó khẩn trương hỏi lại một câu:
"Ngươi đã bắt được sứ giả địa ngục, còn bắt luôn đồng bọn của nó?"
Lục Tân đành phải trả lời:
"Đúng vậy."
Đầu bên kia lại lâm vào hỗn loạn, có lẽ là Hạ Trùng đã cướp điện thoại lại:
"Chúng thế nào rồi?"
"Thành thật ngồi ở một bên, hình như còn đang khóc..."
"Đan Binh tiên sinh, xin hãy đứng yên ở đó, chúng ta sẽ lập tức đến ngay!"
Đối phương khẩn trương nói, sau đó bên kia truyền tới tiếng động thu dọn đồ đạc cùng với tiếng hô của Dao Giải Phẫu:
"Mang hộ cho hắn cái bật lửa!"
"Các nàng cũng không nhắc tới chuyện trừ tiền lương, cho nên, cửa này ổn rồi?"
Sau khi cúp điện thoại thì Lục Tân mới cảm thấy yên tâm được phần nào, sau đó hắn quay người sang đám người của tổ trưởng Long.
Hiện tại họ đều đứng chết trân bên cạnh xe tải, vẻ mặt thì vừa đần độn vừa tuyệt vọng.
Rõ ràng Lục Tân không thu súng cũng không trói họ lại, nhưng xem ra họ đều nhận mệnh cả rồi.
Không còn tâm sự, tâm trạng của Lục Tân cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn cất điện thoại, yên lặng đi tới bên cạnh họ rồi ngồi xổm xuống, hắn cầm một cây tiểu liên từ tay của một vị nhân viên vũ trang chẳng biết phản kháng sang, híp mắt, hướng họng súng sang phần đất bên cạnh rồi bóp cò.
"Đùng đùng đùng đùng đùng...
Tiếng súng đinh tai nhức óc dọa cho đám người xung quanh đều ôm chặt cơ thể, thậm chí có người còn che lỗ tai của mình lại.
Mặt người nào người nấy đều không còn một giọt máu.
Liên tục bắn xong một băng đạn, nhân lúc họng súng còn nóng, Lục Tân móc ra một điếu thuốc rồi đặt ở trên để châm.
"Thì ra hắn chỉ muốn châm thuốc..."
Lục Tân đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi thật sâu, khi thấy trên đầu thuốc đã xuất hiện đốm lửa thì mới ném cây tiểu liên sang một bên.
Sau đó, hắn chầm chậm phả ra một hơi, quay đầu nhìn về phía tổ trưởng Long, dùng một thái độ rất là nhẹ nhàng để nói chuyện:
"Ngươi còn chưa nói rõ cho ta biết."
"Nghi thức gì đó, Người Giấu Trượng gì đó là sao?"
Tổ trưởng Long đần độn quay đầu lại, hắn bình tĩnh nhìn Lục Tân, nhưng trong mắt đều là tơ máu và sự sợ hãi.
"Ta... Ta không biết ngài là ai...
Hắn rụt người lại, cố gắng ở trong không gian nhỏ hẹp kéo dài khoảng cách với Lục Tân, sau đó mới nhỏ giọng nói.
"Nhưng ta muốn biết, ngài... ngài sẽ trừng phạt ta thế nào?"
"Trừng phạt?"
Không thể không nói, câu hỏi này của tổ trưởng Long làm Lục Tân có chút do dự.
Hắn quả thật là chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Giết hắn sao?
Những người này từng muốn giết mình, cho nên căn cứ vào góc độ bình đẳng thì mình giết họ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ở đây còn nhiều người như vậy, hơn nữa người đã chết còn không ít.
Nếu như giết luôn mười mấy người này thì Lục Tân mơ hồ có cảm giác, người chết trong đêm này chắc chắn sẽ nhiều lắm.
Dù sao thì mình cũng chỉ là trưởng phòng của một công ty, nếu giết người thì chắc chắn sẽ nhận không ít áp lực.
Chẳng lẽ tha cho chúng?
Tuyệt đối không có khả năng!