Mặt Trăng Đỏ

Chương 1275: Bốn Hay Năm

Chương 1275: Bốn Hay Năm


Đương nhiên, đối với vị na vương khủng bố' đột nhiên buông xuống này, họ vẫn cảm thấy như có xương đang mắc vào cổ họng. Thế là bọn không tiếc mọi giá, hứa hẹn với bên ngoài rằng sẽ triệu tập dị biến giả và lính đánh thuê tới để xử lý nguồn ô nhiễm...
.. Đương nhiên, đây thật ra là một câu chuyện khác.
Rất nhanh, ba ngày lại trôi qua, nhiệm vụ báo cáo của Hàn Băng đã hoàn thành, thế là ngỏ ý muốn về Thanh Cảng.
Họ cũng đã quan sát và sửa sang lại tài liệu về hiện trạng của thành phố Hắc Chiểu, xác định là không có chỗ nào sai sót.
Thanh Cảng và Hắc Chiểu có lẽ sẽ hợp tác với nhau ở một số mặt, nhưng đó là việc của Thanh Cảng, họ sẽ phái người khác đến để lo việc này, cho nên không có quan hệ quá lớn với tiểu đội của họ. Vì thế nhiệm vụ trợ giúp trong vòng nửa tháng cuối cùng cũng chính thức kết thúc.
Đã tới lúc trở về rồi.
"Sau này hãy thường tới..."
Vì Hàn Băng đã xin từ chối ý tốt để người hộ tống của sảnh hành chính thành phố Hắc Chiểu, cũng không muốn trở thành anh hùng, hưởng thụ sự cung kính và nhiệt liệt đưa tiễn của toàn dân. Cho nên lúc họ đi cũng không gây quá nhiều động tĩnh, người tới tiễn họ chỉ có một vài bằng hữu và chiến hữu đã gặp trong nhiệm vụ ở thành phố Hắc Chiểu lần này.
Quần Gia cũng dẫn theo người tới, hắn phái người mua một đống đặc sản địa phương, ví dụ như dây chuyền vàng, nhẫn vàng, vòng cổ bảo thạch và đồng hồ khảm đây kim cương, nghe nói trước khi trăng đỏ buông xuống thì giá trị lên tới ngàn vạn tặng cho Rắn Đỏ làm lễ vật.
Lục Tân đã từng bí mật hỏi Hàn Băng, nghe nói tuy Rắn Đỏ vẫn chưa giải trừ quan hệ với Quần Gia, nhưng cũng không còn tiếp tục ảnh hưởng tới hắn.
Thậm chí ngay cả cô cũng không biết, liệu Quần Gia đã biết rõ chân tướng hay chưa.
Hoặc là nói, ngay cả chính bản thân Quần Gia cũng không biết...
"Tiểu Binh ca, chút đặc sản này ngươi cứ mang về đi, sau này ta có tới Thanh Cảng khai thác nghiệp vụ thì nhất định sẽ tới tìm người..."
Lục Tân cũng nhận được chút đặc sản, là một túi chao, hai thùng bia mặn, do Ngân Mao nhiệt tình đưa.
"Đã nhớ số điện thoại của ta chưa?"
Thằn Lần cũng có người tới tiễn, đều là mấy cô gái tuổi tác không đồng đều, họ vây quanh xe của hắn, vẻ mặt lưu luyến không rời. Còn hắn thì lạnh lùng, dùng kính râm che khuất đôi mắt có hơi đen, vỗ tay lái tỏ vẻ đẹp trai:
"Sau này tới Thanh Cảng thì cứ nói tên của Thằn Lằn này, không cần sợ, cứ nói ra, ta đường đường là một đại phó đội trưởng, chẳng lẽ còn không che chở được các ngươi? Người bên Thanh Cảnh không một ái dám bắt ta, các ngươi có tin không?"
Mấy cô gái đều khóc sướt mướt, cảm động nói:
"Chúng ta nhất định sẽ đi... Chỉ là hôm qua ngươi đã đồng ý tặng quà sinh nhật cho người ta, ngươi xem, có cần đưa trước cái gì không?"
"Đi nào..."
Sau khi Hàn Băng dặn dò chị em Diệp Tuyết học tập cho giỏi xong thì có chút sốt ruột đè còi ô tô.
Cô thật sự không nhìn nổi nữa.
Nhiệm vụ lần này đúng là đã hoàn thành thuận lợi, chỉ có điều khi về phải báo cáo, chuyện này mới là đau đầu nhất.
Phải báo cáo thế nào với tổng bộ về chuyện 'ma vương hoảng sợ' đây?
Mấy ngày cuối cùng này, Thằn Lằn ở ngoài ăn chơi đàng điếm, có thể xem là trái với quy định không?
Ngoài ra, sợi dây chuyền vàng và cái đồng hồ kim cương trên tay của Rắn Đỏ có tính là lợi ích nhận được từ năng lực của bản thân không?
Càng đừng nói tới việc đội trưởng đi ra ngoài một chuyến thì đã mang về cả một đội xe...
Không thể không thừa nhận, dù mình không phải là đội trưởng, nhưng thân là người bình thường duy nhất ở cái đội này, Hàn Băng thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Sau này cô sẽ không ra ngoài làm việc nữa, thành thật ngồi trong phòng làm việc là tốt lắm rồi.
Ít ra thì đối với một số việc, cô có thể làm như không thấy.
"Đi đi..."
Sau khi tạm biệt những người tới đưa tiễn, đoàn xe chậm rãi khởi hành...
"Thật sự không thể nào lái về sao?"
Lục Tân lái xe tải đi cuối cùng, lông mày cứ cau chặt lại. Họ chỉ lái bốn chiếc xe trở về, một phần vì nhân thủ không đủ, phần còn lại thì do chiếc việt dã được cải tiến vừa nặng vừa rộng kia không thích hợp để vào xe tải để vận chuyển, cho nên hắn chỉ có thể nhịn đau bỏ lại một chiếc. Chiếc xe đó được giao cho Quần Gia đem đi bán, nhưng họ đều hiểu, dù xe có được cải tạo tốt tới đâu thì ở trên chợ đen, cũng không bán được giá tốt...
Lục Tân có chút bất đắc dĩ nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng khi xe vừa chạy được mười mấy mét thì đột nhiên hai mắt của hắn sáng bừng lên, vội vàng cầm bộ đàm trên xe lên:
"Không đúng..."
"Ta nhớ lần làm nhiệm vụ này, hình như chúng ta có tận năm người lận mà?"
"Cuối cùng cũng trở về rồi."
Nhìn tòa nhà cũ nằm dưới trăng đỏ bên ngoài cửa sổ xe, Lục Tân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trải qua thời gian bôn ba hơn bốn ngày, đội xe của Lục Tân cuối cùng cũng trở về Thanh Cảng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất