Mặt Trăng Đỏ

Chương 1276: Trở Về

Chương 1276: Trở Về


Thời gian này còn dài hơn thời gian trở về lần trước tới một hai ngày. Nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao lúc đi thì do Thần Lần lái xe, nhưng lúc về, bao gồm cả Mê Tàng thì lại đổi thành một người một chiếc. Trình độ lái xe của từng người không giống nhau, để đề phòng việc có người bị tụt lại phía sau, mọi người chỉ đành phải giảm bớt tốc độ. Nhưng vài ngày sau đó, ngoại trừ Thằn Lằn ra thì ai nấy cũng đều ngồi tới đau mông...
Cũng may Hàn Băng đã sớm liên lạc với người của Thanh Cảng, hơn nữa nhiệm vụ giúp đỡ lần này lại vô cùng quan trọng, nên bên Thanh Cảng đã sớm phái người tới tiếp đón. Lúc rời khỏi thành phố Hắc Chiểu, bọn họ không có thời gian hưởng thụ lễ ngộ tạm biệt của bên đó, nên định là khi về sẽ hưởng bù.
Trực thăng đón tiếp, quân đội hộ tống thì tính là gì chứ, có người lái xe thay mình mới là chuyện quan trọng nhất.
Còn chiếc việt dã được Lục Tân 'ngoài ý muốn' nhặt được, sau khi được kiểm tra sơ qua thì được Trần Tỉnh phái người đưa về nhà mình.
Sau đó, cả đám người theo thường lệ tới tổng bộ để báo cáo.
Vì Hàn Băng đã sớm chuẩn bị xong tài liệu cho nên tiến trình báo cáo diễn ra rất thuận lợi, báo cáo xong, liền chiếu theo lệ cũ mà trở về nghỉ ngơi. Vốn dĩ tổng bộ còn định chuẩn bị tiệc mừng, chỉ có điều đều bị bọn họ không hẹn mà đồng thời từ chối.
Vì... đau mông quá.
Thần Lằn là người đi đầu tiên, trước khi đi, còn trịnh trọng hỏi Lục Tân mấy vấn đề:
"Đội trưởng, ngươi nhớ số điện thoại của ta chưa?"
"Có nhớ ta ở nơi nào không?"
"Có nhớ ta thường hay đi chơi ở đâu không?"
Đợi tới khi Lục Tân cũng nghiêm túc trả lời lại thì hắn mới chui đầu vào một chiếc taxi, tắt điện thoại, sau đó móc một tờ 50 tệ đưa cho tài xế, trịnh trọng nói:
"Bác tài, ngươi cứ lái theo sở thích, lái tới đầu cũng được, thú vị là được... Tuyệt đối đừng chở ta về nhà, cũng đừng nói cho ta biết ngươi sẽ lái đi đâu, cứ việc đi theo ý muốn là được... Hiện tại ngay cả ta cũng không biết mình đi đâu, để xem ai còn có thể điều động tạm thời ta nữa..."
Lúc này gương mặt của Thằn Lằn vô cùng nghiêm túc, sắc mặt ngưng trọng tới mức có thể đem ra hù người.
Còn Lục Tân thì được người của Trần Tinh đón ra, nói là cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì thì đợi hết kỳ nghỉ thì lại nói.
Lục Tân biết cô lo lắng, cười nói:
"Cho dù thế nào thì nhiệm vụ lần này cũng xem như là đã hoàn thành viên mãn, đội viên cũng đều trở về đầy đủ."
".. Bao gồm cả thư ký của cô."
Nghe được hai chữ 'thư ký, Trần Tinh rõ ràng đã sững sốt:
"Thư ký gì?"
Mặc dù cô rất nhanh đã nhớ tới, nhưng con quái vật nhỏ không muốn người biết nào đó vẫn rơi lệ đầy mặt.
Từ chối kiến nghị ở lại khách sạn mà tổng bộ đã sắp xếp để nghỉ ngơi một đêm của Trần Tinh, sau khi Lục Tân báo cáo nhiệm vụ xong thì bay ngay trong đêm. Trực thăng đáp xuống sở cảnh sát, Lục Tân đi xuống, tìm một vòng nhưng lại không tìm thấy cô cảnh sát nhỏ kia, đành phải mang theo cái bụng đói rời đi. Sau đó, hắn tùy tiện gọi một chiếc taxì trở về căn nhà cũ của mình.
Vừa xuống xe đã nhìn thấy mấy chiếc việt dã và xe tải lớn đang đậu ngay dưới lầu.
Lục Tân đã lái chiếc xe này vài ngày, nhưng vẫn còn rất thích.
Cảm giác một người đàn ông có được chiếc xe đầu tiên, thật sự là không có lời nói nào có thể diễn tả được... Huống chi, hục Tân có tận bốn chiếc! !
Đầu tiên là đi quanh xe dạo một vòng, sau khi xác định không có chiếc nào hư hỏng thì tâm trạng của Lục Tân cũng trở nên tốt hơn.
Hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ dưới ánh trắng.
Không thể không nói, mọi người sống cùng nhau mười mấy ngày, tới khi đi hết thì lại cảm thấy không quen.
Cảm thán một tiếng, Lục Tân kiểm tra lại mấy chiếc xe lần cuối, khi xác định nó đều được khóa kỹ thì mới cầm vali của mình lên rồi đi vào tòa nhà.
"Cộc cộc cộc..."
Lúc Lục Tân vẫn còn đang đi trong hành lang dài ngoằng và lạnh lẽo thì em gái đã sớm xuất hiện trên bức tường, sau đó nhanh chân bò về phòng. Cha nhìn cái bóng lưng nhanh nhảu của con bé, hừ lạnh một tiếng, sau đó thành thật đi theo sau lưng Lục Tân.
Chỉ có điều, ông nói đi theo cũng chỉ là đi theo, hoàn toàn không có ý cầm hành lý giúp hắn.
"Em gái còn nhỏ, ra ngoài lâu như vậy, khó khăn lắm mới về tới nhà, nên vui vẻ một chút cũng là chuyện bình thường thôi..."
Lục Tân vừa cầm theo túi và vali của mình leo lên lầu, vừa quay đầu cười nói với ông.
Hiện tại quan hệ giữa Lục Tân và cha đã càng lúc càng dịu lại, ông đã bắt đầu nghe lời khuyên của hắn, nhưng khi đối mặt với người khác thì vẫn còn rất hung dữ.
Lục Tân cũng muốn thỉnh thoảng khuyên ông một chút.
Nhưng sau khi ông nghe Lục Tân nói xong thì bất giác cười lạnh một tiếng:
"Hừ, ngươi thật sự xem nơi này là nhà?"
"Hả? ?"
Lục Tân có chút tò mò quay đầu lại nhìn cha mình.
Ngay lập tức, ông ấy cảm thấy hơi choáng váng, có hơi mất tự nhiên xua xua tay áo, sau đó tiếp tục đi về phía trước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất