Mặt Trăng Đỏ

Chương 1277: Bí Mật

Chương 1277: Bí Mật


Tòa nhã cũ này vẫn như vậy, im lặng, âm u, đèn tự động nhận biết âm thanh chẳng có cái nào dùng được.
Mỗi khi đi qua rẽ sang một đầu thì có thể nhìn thấy trong cái hành lang dài ngoằng u ám đều bám đầy mạng nhện.
Nhà, là để cho người ở.
Nhưng tòa nhà cũ này lại chỉ có mỗi một hộ gia đình, chính là nhà của Lục Tân.
Nếu như thế, khi cả nhà của hắn đều đi ra ngoài thì tòa nhà này chẳng phải đã chết rồi?
Trong đầu của Lục Tân đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.
Thật sự thì có rất nhiều chỗ kỳ lạ trong cái tòa nhà cũ này. Trong ký ức của Lục Tân, lúc đầu cái tòa nhà này cũng không phải chỉ có mỗi gia đình của hắn ở, trước kia nhà hắn cũng có hàng xóm, tuy không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tình cờ gặp được.
Nhưng mấy người hàng xóm này hình như đều từng nảy sinh xung đột với mẹ, sau đó đều từ từ biến mất hết.
Nguyên nhân bọn họ biến mất có rất nhiều.
Có người đi về quê, có người đi tới ở nhà họ hàng, cũng có người đơn giản là biến mất không thấy nữa...
Tóm lại, trong trí nhớ của Lục Tân, tòa nhà này từng có rất nhiều người ở, nhưng khi hắn suy nghĩ cẩn thận lại thì chẳng nhớ ra một ai.
Trước kia, dù Lục Tân có ra ra vào vào tòa nhà này thường xuyên cũng chẳng có một chút cảm giác nào kỳ lạ.
Nhưng bây giờ, khi đi trong hành lang, hắn đột nhiên sinh lòng tò mò với một căn phòng đang đóng chặt.
Phía sau cánh cửa này rốt cuộc có thứ gì?
Sẽ là cái cảng tránh gió ấm áp giống như gia đình của mình sao?
"Có muốn... vào xem không?"
Vóc người của cha rất cao to, ông đi theo sau lưng Lục Tân, thấy hắn thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn hai bên thì bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Hả? ?"
Lục Tân có chút bất ngờ, quay đầu nhìn thoáng qua ông.
Mặt của ông bị bao phủ bởi bóng tối của tòa nhà, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ biết là dường như ông đang cười.
"Dù sao thì bà ấy cũng không ở nhà..."
Giọng nói của ông lại vang lên, lần này ông đè giọng xuống, nên tiếng nghe rất nhẹ nhàng:
"Vào trong xem, không muốn sao?"
Lục Tân có chút động lòng, hắn quả thật là có hơi tò mò.
Trầm ngâm một lúc, hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi tới căn phòng cách mình gần nhất. Hắn dường như có chút ấn tượng về căn phòng này, người sống bên trong hình như là một người phụ nữ họ Trương, thời thượng, xinh đẹp, thường xuyên nhìn lén hắn qua khe cửa.
Nhưng sau này cô lại biến mất không thấy tăm hơi.
Ôm tâm thái tò mò, Lục Tân tới gần cửa rồi nhẹ nhàng xoay tay nắm.
Một tiếng 'cạch' nhỏ vang lên, không ngờ cửa lại không khóa.
Trái tim của Lục Tân đập bình bịch, từ trước tới giờ hắn chưa từng làm mấy việc tùy tiện xông nhà của người khác thế này.
Dù cho căn nhà này đã bị bỏ trống thật lâu.
Nhưng hiện tại, Lục Tân vẫn có cảm giác mình đang làm chuyện xấu.
Nghĩ tới việc mình đang làm chỉ xuất phát từ sự quan tâm người hàng xóm đã lâu không gặp, hắn hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng quyết định mở cửa ra.
Kẹt kẹt....
Cửa bị mở ra, khung cảnh trong phòng cũng xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy trong phòng tối om, mạng nhện giăng khắp mọi nơi, kính thì vỡ nát, đồ vật trong nhà thì cái ngả cái nghiêng, thậm chí bàn ăn còn chưa được dọn. Ngoài ra, có thể nhìn thấy dưới mặt đất, trên kệ quần áo vẫn còn vươn lại vài vết bẩn màu đỏ sãm.
Cho dù chỉ đừng ở ngoài nhìn vào thôi thì cũng đã ngửi được mùi ẩm mốc nồng nặc xông thẳng vào trong mũi.
Ngọn gió lạnh lẽo thỉnh thoảng lại lượn lờ bay tới, mang theo những âm thanh như ai đó đang thầm thì nói mớ.
"Có muốn vào trong không?"
Cha đứng sau lưng Lục Tân, dường như cũng cảm thấy rất tò mò.
Cách đó không xa, em gái đã sớm về nhà đợi mãi mà chẳng thấy anh và cha của mình đâu, cho nên bèn men theo vách tường chạy tới tìm.
"A... Các ngươi..."
Rất nhanh, con bé đã nhìn thấy cha và anh mình đang thò đầu vào một căn phòng để xem gì đó, lập tức muốn mở miệng nói chuyên.
"Suyt..."
Không ngờ anh và cha lại đồng thời quay đầu lại, ra hiệu cho con bé đừng lên tiếng, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về căn phòng trống.
m u, rách nát, nhưng lại có một lực hấp dẫn kỳ lạ.
Trong lúc Lục Tân gom đủ dũng khí, giơ chân định bước vào căn phòng này thì đột nhiên...
"Reng reng reng...
Bên trong bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Đột ngột, lo lắng, thậm chí còn có thể khiến cho người nghe cảm thấy xúc động và hưng phấn.
Trong một căn phòng bỏ hoang chẳng có dấu tích sinh sống của con người lại đột nhiên một tiếng chuông điện thoại.
Sao căn phòng hoang vắng này lại có thể xuất hiện tiếng chuông điện thoại?
Lục Tân hơi sững sờ, sau đó hắn lại nghe thấy có một tiếng chuông điện thoại nữa vang lên.
Lần này là tới từ nhà của hắn.
Hắn lập tức giật mình.
Reng reng reng... Reng reng reng...
Hai tiếng chuông dần reo to hơn, phảng phất như đang so đua với nhau, thậm chí còn bao hàm chút ý vị kịch liệt.
Một tiếng chuông vang lên ở nhà người hàng xóm mất tích đã lâu, một tiếng là vang lên từ nhà mình, dường như tiếng nào cũng mang theo ý thức giục, như là đang mãnh liệt yêu cầu Lục Tân phải bắt máy ngay. Không qua bao lâu, tiếng chuông gần như đã tràn ngập cả tòa nhà cũ.
Lục Tân cảm giác như mình đang bị kẹp ở giữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất