Chương 1279: kỳ lạ
Lục Tân bỗng nảy sinh khát vọng ngồi xuống cái ghế kia, uống một ly rượu đỏ, cảm nhận cảm giác khi đó là thế nào.
Nhưng nghĩ thì được, làm thì thôi, bỏ đi.
Em gái đang treo mình trên trần nhà, đứng ngoài cửa lén lút nhìn hắn.
Nếu hắn làm vậy thật, Lục Tân chẳng chút nghi ngờ gì, nó chắc chắn sẽ đi méc mẹ cho xem.
Hắn hơi xoay người, bước tới tủ đầu giường bên trái, mở ngăn kéo dưới cùng ra, quả nhiên bên trong có một tờ giấy được ghi chi chít chữ. Lục Tân đọc sơ qua thì hình như tất cả đều liên quan tới việc trang trí nhà cửa, ví dụ như nội thất thế nào, tường sơn màu gì, cửa thế nào, cùng với cả việc dùng vật liệu xây dựng gì, rèm cửa mua loại nào, sàn nhà ra sao... tất cả mọi thứ đều được ghi rõ ràng chi tiết, mẹ đúng là cẩn thận thật.
"Hửm? Không đúng..."
Lục Tân cầm tờ giấy về phòng khách, nghiên cứu kỹ càng lại thì bỗng phát hiện ra chuyện gì đó.
Những gì mẹ ghi trên tờ giấy rõ ràng là vật liệu cần thiết để trang trí lại toàn bộ tòa nhà cũ kỹ này.
Bà sai mình trang trí lại nhà cửa, ý là cả tòa nhà cũ này luôn ư?
Chuyện này...
Lục Tân cảm thấy khá khó hiểu, tuy bản thân buôn bán cũng lời chút đỉnh, tiền tiết kiệm trong ngân hàng đã lên tới mười triệu!
Cộng thêm lần này ra ngoài, lại làm thêm vài vụ làm ăn với thành phố Hắc Chiểu và chủ thành, nhận được khoản thù lao phong thú, thậm chí còn lượm được vài chiếc xe không ai cần, mấy thứ đó đề là nguồn thu nhập dồi dào đó, nếu phải chỉ ra một phần để sửa lại căn nhà, cải thiện cuộc sống, hắn sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng mẹ lại muốn mình trang hoàng nguyên cả tòa nhà cũ này, rốt cuộc là sao đây...
Ngay cả chuyện tòa nhà này thuộc quyền sở hữu của ai bản thân hắn cũng đâu biết...
"Ta nhớ, căn phòng này là chúng ta trả tiền thuê, đúng không?"
Hắn vô thức xoay đầu hỏi hai người đang tò mò ngó sang bên này là cha và em gái, sau đó lại vô thức cau mày.
Cha và em gái trố mắt nhìn nhau, mặt mày hoang mang.
Không thể trông cậy vào hai người họ rồi.
Nhà họ đã dọn vào sống trong căn nhà này từ rất lâu, chính Lục Tân cũng không biết đã dọn vào thế nào, nhưng lúc nhớ lại thì chỉ biết là mức sống của gia đình trước giờ rất thấp, mấy năm trước còn nghèo tới độ chân gà cũng không có mà ăn, sao có thể mua nổi một căn nhà?
Càng không cần phải nói là cả một tòa nhà thế này.
Tuy nhiên, giờ ngẫm lại thì căn nhà này đúng là rất kỳ lạ.
Lục Tân nhớ là bản thân đã bắt đầu đi làm lấy lương nuôi gia đình từ rất sớm, nhưng ban đầu tiền lương của mình không nhiều, sau khi trích một phần giúp đỡ cô nhi viện xong cũng không còn dư lại bao nhiêu, rất nhiều lần còn nộp trễ, nhưng trong ký ức của hắn, tòa nhà này chưa từng bị ngắt điện hay ngắt nước.
"Cốc cốc..."
Hắn bỗng gõ đầu mình, âm thanh nặng nề, trầm thấp vọng lại.
Một số chuyện không thể nghĩ quá nhiều, càng nghĩ sẽ càng phát hiện mình chẳng có chút ký ức rõ ràng nào cả.
Ôm một bụng câu hỏi, hắn cầm điện thoại lại, gọi lại vào số máy của mẹ, nhưng lại phát hiện là số ảo.
Tay định quay số khác, rồi lại bất đắc dĩ dừng lại, bởi vì hình như mẹ không có điện thoại di động.
Vấn đề này đúng là quá đau đầu mà, chẳng lẽ bản thân lại phải sửa sang cả một tòa nhà thật thật?
Sau khi xoắn xuýt hồi lâu, Lục Tân cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Mẹ là người có tâm tư tinh tế, danh sách để lại cho hắn nhất định không hề sai.
Nói cách khác, bà quả thật muốn trang trí lại toàn bộ tòa nhà này, nếu đã vậy, dù có tìm bà hỏi lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Hơn nữa bà nghiêm túc dặn dò mình trang hoàng lại tòa nhà như vậy, mình lại vì cái lý do không biết tòa nhà cũ này thuộc về ai mà từ chối chỉ ra số tiền này?
Tốt xấu gì mình cũng là người có mười triệu tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng, hơn nữa chuẩn bị có thêm bảy, tám triệu vào tài khoản; dưới lầu còn có hẳn ba, bốn chiếc xe đang đậu cơ mà!
Sửa sang và trang trí lại một tòa nhà cũ nát mà thôi, có thể ngốn bao nhiêu tiền cho được?
Nghĩ thông rồi, Lục Tân lập tức quyết định, ngày mai sẽ đi tìm hiểu một chút, sau đó bắt tay vào trang trí, sửa sang.
Thấy cũng không còn sớm, Lục Tân nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy số mì ăn liền và đồ hộp đem về từ thành phố Hắc Chiểu còn dư lại, nấu một nồi mì lớn, ăn chung với cha và em gái, rồi về phòng thật sớm, chậm rãi ngồi xuống.
Hắn đổ đống đồ đựng trong cái túi màu đen của mình lên chiếc bàn cũ kỹ.
Trong túi là một đống ngổn ngang, có súng, có bật lửa, có bút máy, còn có khối rubik, lá bài tây, sô- cô- la và cả mặt nạ có hoa văn trắng đen nữa.
Lúc lấy đồ ra, khối rubik và lá bài tây vừa vặn nằm phía trên cái mặt nạ. Không biết là trong lúc di chuyển hay hành động đã xảy ra va chạm gì không mà trên mặt nạ bỗng nhiều thêm vết lõm và vết trầy xước, trông như dấu vết do góc cạnh của khối rubik và lá bài đập vào.