Mặt Trăng Đỏ

Chương 1281: Có Quà

Chương 1281: Có Quà


Sau khi lái chiếc việt dã chạy vào bãi đỗ xe của công ty, Lục Tân ôm thùng đậu phụ kia lên, bước nhanh lên lầu.
"Két...
Khi hắn đặt chân đến văn phòng, các đồng nghiệp đang nói chuyện ồn ào náo nhiệt lập tức im lặng, bầu không khí nhất thời lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Ngay sau đó, lòng nhiệt tình của mọi người lập tức tăng vọt, ai ai cũng đều vui vẻ vẫy tay chào hỏi Lục Tân.
"Ôi chao, chủ quản Lục đã về rồi à?"
"Tiểu Lục ca, khoảng thời gian này ngươi đi đâu thế?"
Có đồng nghiệp nam hào hứng tiếp đón hắn, gọi hắn một tiếng "Chủ quản Lục", còn giúp hắn bê thùng đậu phụ vào; có đồng nghiệp nữ tiện tay dúi cho hắn một quả táo; mà mấy người vẫn luôn làm chung phòng ban với Lục Tân thì khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu âm thầm nhét tiền vào phong bì....
Lục Tân thật sự rất vui, dù quãng thời gian này, số lần hắn có mặt ở công ty rất ít, nhưng quan hệ với đồng nghiệp lại ngày càng tốt đẹp.
Có lẽ đám đồng nghiệp này thấy mình từ đầu đến cuối đều không bị đồn cảnh vệ bắt đi, cũng chẳng bị công ty sa thải, càng không bị đánh chết trong cuộc chiến giữa các băng đảng, trái lại địa vị trong công ty ngày một tăng cao, quan hệ với cấp trên cũng ngày một tốt, nên tất cả mọi người đều đã biết thân biết phận hết rồi.
"Chao ôi, cuối cùng ngươi cũng về rồi..."
Sau khi biết tin, Chủ nhiệm Lưu lập tức chạy chậm từ phòng làm việc vọt tới đây, trên mặt để lộ vẻ kích động.
"Chủ quản Lục, ngươi biết không, quãng thời gian không có ngươi, thành tích của công ty chúng ta ngày càng tụt đốc...
Lục Tân cảm thấy đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, chẳng lẽ tầm quan trong của mình trong công ty đã đạt tới mức này rồi ư?
"Ngươi vừa xin nghỉ, Phó tổng Tiếu cũng không tới nữa, mà Phó tổng Tiếu không tới, rất nhiều hạng mục quan trọng đều không tới lượt công ty chúng ta nhận thầu. Nên ngày nào ta cũng nhìn trăng nhìn sao ngóng trông ngươi trở về đó. Phó tổng Tiếu còn dặn dò ta, thấy ngươi về thì phải lập tức gọi điện báo cho hắn một tiếng nữa kìa."
Nghe Chủ nhiệm Lưu giải thích xong, Lục Tân mới hiểu ra.
Không ngờ vị Phó tổng Tiếu lại chờ khi nào mình tới công ty thì mới chạy tới đây hả?
Nhưng đường đường là một ông chủ lớn, tối ngày chỉ biết vây quanh một chủ quản nhỏ nhoi, hình như cách làm việc không quá đàng hoàng thì phải?
"Vừa mới giúp bên kia làm xong chút chuyện, giờ mới rảnh về đây xử lý công tác."
Lục Tân cũng thấy hơi ngại, vội giải thích một câu, sau đó nhận lấy cái thùng từ tay đồng nghiệp bên cạnh, đưa cho Chủ nhiệm Lưu, cười nói:
"Khoảng thời gian này mọi người làm việc vất vả rồi, đây là đặc sản ta mang về cho mọi người, mọi người chia nhau ăn thử nhé..."
"Còn mang cả đặc sản về à?"
"Ôi, ăn chứ, ta phải nếm thử cẩn thận một chút mới được..."
Hình như chính Chủ nhiệm Lưu cũng không ngờ tới chuyện Lục Tân sẽ mang đặc sản địa phương về làm quà cho họ, hắn bỗng có cảm giác được sủng mà sợ.
Hắn nhanh chóng ứng một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó sai người mở thùng ra, còn không quên nhắc nhở mấy người đồng nghiệp hơi nhiệt tình thái quá:
"Đừng quên để lại cho Phó tổng Tiếu mấy túi..."
Thấy bộ dạng vui vẻ đoạt đồ ăn của họ, Lục Tân vô cùng vui mừng, còn có lòng tốt nhắc nhở:
"Đây là đặc sản của thành phố Hắc Chiểu, cực kỳ ngon. Người ở đó thích ăn chung với mì và thịt khi, tiếc là chỗ chúng ta không có thịt kho, mấy thứ này cũng nguội rồi. Nhưng ta thấy mọi người có thể để vào nồi áp suất hâm nóng một lát, sau đó trộn với cơm, mùi vị cũng ngon lắm... mà nhớ là đừng ăn trong công ty đó, không dễ hâm nóng đâu."
"Biết rồi, chủ quản Lục...
"Vừa lúc hôm nay cha mẹ vợ của ta tới nhà chơi, họ có lộc ăn rồi..."
"Hửm? Là đậu hũ hả, ta thích ăn cái này nhất đó..."
Tưởng tượng ra khung cảnh gia đình các đồng nghiệp quây quần bên bàn cơm, vui vẻ hòa thuận ăn những đặc sản của thành phố Hắc Chiểu mà mình tặng, Lục Tân bỗng thấy an ủi phần nào.
Không đúng, là vui vẻ chứ.
Sau khi nhiệt tình giới thiệu các ăn đặc sản địa phương cho các đồng nghiệp, Lục Tân lập tức quay về phòng làm việc của mình.
Thoạt nhìn thì căn phòng chẳng thay đổi gì so với lúc mình đi, xem ra công ty vẫn rất tôn trọng mình, không để ai đi vào.
Hắn ngồi xuống, cả người thả lỏng, ung dung mở máy tính lên.
Tìm thư mục đã được ẩn đi, kiểm tra thấy tài liệu bên trong vẫn còn, lòng hắn càng yên tâm hơn.
Nếu đã về công ty, vậy phải chăm chỉ làm việc mới được, trong khoảng thời gian này hắn đã bỏ quên không ít hạng mục đâu.
Vừa nghĩ vậy, Lục Tân vừa lấy tài liệu liên quan tới hạng mục ra nghiên cứu.
Chỉ tiếc cuối cùng vẫn bị người khác cắt ngang.
Mấy vị nhân viên bên ngoài, với tần suất mười phút một lần sẽ có một người lén lút chạy tới phòng làm việc của hắn, vừa báo cáo với hắn mức độ tiến triển của các hạng mục trong thời gian qua, vừa đẩy một phong bì thật dày tới trước mặt hắn, bên trong là khoản tiền hoa hồng từ các hạng mục đã được họ tính sẵn từ trước và vài khoảng tiền "béo bở".
Mấy người đó còn âm thầm xin ý kiến của mình, nói là rất nhiều khách hàng muốn gặp người phụ trách trong truyền thuyết, tức là hắn, một lần, còn hỏi hắn khi nào rảnh để sắp xếp thời gian gặp mặt nói chuyện?
Là người ta mời hắn!
Còn là tiêu chuẩn mời ba lần nữa!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất