Chương 1282: Bị Ô Nhiễm
Cứ thế, hết người này tới người khác lần lượt lui tới suốt một buổi sáng.
Vầy thì sao người ta có thể tập trung tinh thần để làm việc được?
Hay là... Lục Tân điều chỉnh lại địa vị và trách nhiệm hiện tại của mình lần nữa, chẳng lẽ đây chính là công việc của mình bây giờ sao?
"Nghe nói chủ quản Lục đã trở lại?"
"Chào Phó tổng Tiếu...
"Chủ quản Lục đang ở trong phòng làm việc...
Bận rộn đến trưa, bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên một tràng tiếng chào hỏi, Phó Tổng Tiếu tới thật rồi.
Lục Tân bình tĩnh bỏ xấp phong bì vào hộc tủ, cầm một phần văn kiện đặt lên bàn để ở trước mặt mình, sau đó mở ra.
"Tiểu Lục..."
Một lát sau, có người gõ nhẹ lên cửa kiếng, sau đó một cái đầu bóng lưỡng thò vào:
"Ca, có bận gì không?"
"Nếu nói đúng sự thật thì đang tham ô tiền của nhà ngươi..."
Lục Tân nghĩ thâm trong lòng, ngoài mặt lại vội ngẩng đầu mỉm cười, nói:
"Không hẳn, dạo này không có quá nhiều việc cần làm."
"Vậy thì tốt rồi."
Lúc này Phó Tổng Tiếu mới đẩy hẳn cửa ra, ngồi xuống cái ghế nhựa nhỏ bên cạnh bàn máy tính, bộ dạng trông hơi gò bó, hắn cười nói:
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn nhớ thương xem khi nào ngươi mới trở lại, nhớ đến sốt cả ruột. May là hôm nay ta sai người gọi điện hỏi thăm Chủ nhiệm Lưu một chút mới biết ngươi đã trở về, Tiểu Lục ca, nếu tối nay ngươi không bận, hay là sau khi tan làm cũng ta ăn bữa cơm đi?"
"Hữm?"
Lục Tân vừa nghe thấy vậy, lập tức cảnh giác hỏi:
"Ngươi lại gặp được nguồn ô nhiễm đặc biệt?"
"Nguồn ô nhiễm đặc biệt?"
Phó tổng Tiếu cũng sửng sốt không thôi, trên mặt lộ rõ vẻ cẳng thẳng:
"Hẳn là không có, đâu?"
Nói xong, hắn nghiêm túc nhớ lại:
"Nhưng dạo gần đây ta có gặp một người phụ nữ, hơn nữa còn vô cùng thích cô ấy, cái này chắc không tính đâu ha?"
Lục Tân ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
"Cũng có thế, ngươi thích đến cỡ nào?"
Phó tổng Tiếu nhất thời không biết nên trả lời ra sao, vô thức xoa lưng.
"Ta mới rời đi chưa tới một tháng mà cô ta đã khiến ngươi mệt tới mức này ư?"
Lục Tân có hơi hoảng sợ, điều này chứng tỏ quả thật là có khả năng bị ô nhiễm còn gì?
Phó tổng Tiếu mỉm cười hì hì, trên mặt để lộ vẻ luống cuống, hắn nói:
"Chuyện này, ta còn chưa nghĩ tới... có cách nào kiểm tra không?"
PHÙ bu Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói:
"Ngươi thử xem mình có thể chửi thầm cô ta thật thậm tệ trong lòng không hoặc là thử xem có nảy sinh cảm giác chán ghét cô ta được không?"
Phó tổng Tiếu rất nghiêm túc thử một lần, sau đó giật mình nói:
"Hình như không thể."
Lục Tân trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc nói:
"Vậy đúng là ngươi đã bị ô nhiễm."
Phó tổng Tiếu sợ đến phát run, chìa khóa xe trong tay rớt cái bộp xuống đất, hoảng sợ hỏi lại:
"Ô nhiễm gì?"
"Theo triệu chứng quan sát được thì chắc là yêu...
Lục Tân lắc nhẹ đầu, cảm thấy câu đùa này của mình đúng là quá hay.
Bị ô nhiễm tinh thần, tức là cảm xúc hoặc suy nghĩ của bản thân đã bị thứ gì đó ảnh hưởng, nhất định sẽ có cảm giác vặn vẹo hoặc giằng xé, tóm lại là không hề thống nhất với nhau. Ví dụ như về mặt hành vi, có thể thấy hắn rất yêu cô ta, nhưng trong lòng lại cực kỳ căm hận, nên có thể áp dụng mấy chiêu nhỏ như vậy đề kiểm tra khái quát một chút. Tất nhiên là độ chính xác sẽ không cao, nhưng cũng có thể loại trừ nhiều nguy cơ tiềm ẩn...
Mà một nguyên nhân khác khiến Lục Tân xác định được ngay đó là sao có thể dễ dàng bắt gặp nguồn ô nhiễm đặc biệt như vậy được.
Nếu vị Phó tổng Tiếu này thật sự gặp được tận hai lần...
"A? Hả? Ô!"
Phó tổng Tiếu đầu tiên là luống cuống một trận, rồi lại phát hiện có điều gì không đúng. Sau khi nghĩ kỹ lại, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi:
"Ngươi làm ta sợ muốn chết."
Nói xong, hắn lập tức sáp lại gần, tiếp tục câu chuyện đang dang dỡ:
"Tối nay ăn cơm với nhau một bữa được không?"
"Không chỉ mình ta đâu, còn có Cao Nghiêm, cùng với mấy người bạn khác nữa. Trước đó họ vẫn luôn nhắc ta mãi, nói là đợi khi nào ngươi về, ta nhất định phải hẹn ngươi ra cho họ gặp mặt một lần. Ta bị họ hối đến bó tay chịu trói rồi, vất vả lắm mới chờ được ngươi tới công ty..."
"Họ muốn gặp ta để làm gì?"
Lục Tân cảm thấy nôn nao trong lòng, cảm giác nghe không hiểu.
"À thì, có lẽ là có chút chuyện cần ngươi cho lời khuyên chăng..."
Phó Tổng Tiếu trả lời chung chung, không rõ ràng, hai mắt chớp liên tục, hắn nói:
"Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm."
"Thôi bỏ đi, sau khi tan làm ta còn phải tới của hàng vật liệu xây dựng nữa, thật sự không rảnh"
Lục Tân vừa nghe đã biết hắn còn giấu anh chuyện gì đó, không muốn nói rõ ra. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, hắn vẫn cẩn thận lắc đầu từ chối:
"Với lại ta cũng không thích ăn cơm với những người không quen biết, nếu họ thật sự xảy ra chuyện, vậy gọi điện báo công an là được, không sao cả."
Nghĩ cẩn thận một chút là biết, bạn bè của Phó Tổng Tiếu chắc chắn không có ai thuộc hạng tầm thường, nếu không có việc gì thì sao cần phải tốn công mời mình ăn cơm?
Nói không chừng là có liên quan tới công việc kiêm chức kia của mình.
Nhưng Đặc Thanh Bộ có quy định, không thể chủ động thừa nhận thân phận của mình trước mặt người ngoài. Tuy ký ức của Phó Tổng Tiếu không bị xóa đi nên Lục Tân không cần phải... giả vờ quá mức trước mặt hắn, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc mình có thể đi rêu rao khắp nơi...