Chương 1283: Hàng Cấm
Vì vậy, trong những trường hợp thế này, vẫn nên cố gắng ít tham dự hết mức có thể thì hơn, dù gì thì mình cũng là người có nguyên tắc mà.
"Chuyện này..."
Phó tổng Tiếu nghe ra được lần này Lục Tân cực kỳ kiên quyết thì có hơi do dự, sau đó hỏi sang chuyện khác:
"Ngươi tới cửa hàng vật liệu xây dựng để làm gì?"
Lục Tân thản nhiên trả lời:
"Gần đây bỗng có ý định trang hoàng lại căn nhà một chút, phòng ở thật sự cũ quá rồi."
"Có vậy thôi hả?"
Phó tổng Tiếu vừa nghe tới đây thì an tâm hẳn, cười nói:
"Chuyện này mà cũng cần ngươi tự mình chạy đi một chuyến sao? Cứ giao cho ta là được."
"Giao cho ngươi?"
Trong lòng Lục Tân cảm thấy hơi lạ, hắn chưa từng nghĩ tới cách này.
"Ngươi định trang hoàng lại thế nào, cứ nói thẳng cho ta biết, ta sẽ tìm người làm giúp ngươi."
Phó tổng Tiếu cười nói:
"Ngươi đã cống hiến nhiều công sức cho công ty như vậy, công ty giúp ngươi trang trí lại nhà ở không phải là chuyện bình thường sao?"
Lần này, Lục Tân thật sự hơi động lòng rồi, sau khi trầm ngâm một hồi, hắn lấy danh sách ra.
"Cứ mua theo những gì được ghi trong đây, sau đó gọi thợ tới là được."
Rồi hắn hỏi tiếp:
"Tối nay ăn ở đâu?"
Nguyên tắc đúng là rất quan trọng, tất nhiên Lục Tân sẽ kiên quyết không phạm. Nhưng ra ngoài ăn một bữa cơm thì có liên quan gì tới nguyên tắc đâu?
Vậy nên, nể tình Phó tổng Tiếu đã đồng ý giúp mình trang trí lại nhà cửa, Lục Tân quyết định sẽ cho hắn phần mặt mũi này.
Thật ra hắn cũng không quá hiểu, tại sao Phó tổng Tiếu lại thấy hứng thú với mình như vậy, thậm chí có cảm giác là muốn ôm đùi mình nữa?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, do bên trên phong tỏa tin tức về ô nhiễm tinh thần không còn quá nghiêm ngặt như lúc trước, nên khả năng cao là những người này đã nhận ra được sự thay đổi đáng sợ đã xuất hiện, nên mới cư xử thân cận và ở lại với những nhân viên dọn dẹp chuyên nghiệp như mình, có lẽ là vậy nhỉ?
Sau khi thành công hẹn được Lục Tân ăn tối, Phó tổng Tiếu lập tức hân hoan rời khỏi văn phòng, gọi điện báo cho người hẹn, không dám quấy rầy Lục Tân làm việc nữa.
Nhân cơ hội này, Lục Tân lấy xấp phong bì ra, mở lần lượt từng cái một, kiểm tra số tiền bên trong.
Chuyện này thật sự rất thú vị.
Khó trách nhiều người thích đi làm như thế, thậm chí còn chủ động yêu cầu tăng ca mỗi ngày.
Tới giờ tan làm, Phó tổng Tiếu đã chờ sẵn trước cửa công ty, trong mắt Chủ nhiệm Lưu hiện lên vẻ hâm mộ.
Phó tổng Tiếu và Lục Tân cùng nhau xuống lầu.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm cả hai định ngồi lên xe, một cô thư ký trẻ tuổi bỗng chạy vội tới trên đôi giày cao gót, trong tay cầm tờ bản sao danh sách trang trí in ra từ tờ của Lục Tân, cô ta thở hỗn hển nói:
"Phó tổng Tiếu, xảy ra chút chuyện rồi."
"Hửm?"
Một chân đã bước lên xe của Phó tổng Tiếu thu về:
"Vấn đề gì?"
Lục Tân chú ý thấy thư ký của Phó tổng Tiếu đã đổi thành người khác, người lúc trước, sau khi xuất viện đã được điều sang bộ phận khác.
"Mấy thứ... mấy thứ đồ trang trí này, mua không được..."
Thư ký vừa lo lắng, lại vừa thấy khó hiểu, vội chạy tới thương lượng với Phó tổng Tiếu:
"Ngài kiểm tra lại xem, có phải đã nhầm lẫn gì đó không ạ?"
"Cái gì?"
Phó tổng Tiếu cũng sửng sốt một hồi, sau đó cau mày nói:
"Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được sao?"
"Không phải, không phải, nhưng thật sự là mua không được...
Thư ký trả lời:
"Vừa nãy ta đã đích thân liên lạc với rất nhiều cửa hàng vật liệu xây dựng lớn, nhưng có rất nhiều người chưa từng nghe hay gặp qua vật liệu trên danh sách. Sau khi hỏi hết tất cả mọi người quen biết, chỉ có một vài đại sư phụ chuyên về mảng vật liệu xây dựng mới nhận ra được, nhưng cũng chỉ là hai ba món trong số đó thôi..."
Phó Tổng Tiếu liếc nhìn Lục Tân đang dừng chân nghe ngóng cách đó không xa, cảm thấy thật mất mặt, bèn trực tiếp cắt ngang lời cô ta, nói:
"Vậy mua mấy thứ đó trước đã, còn lại sẽ nghĩ cách khác sau."
"Không... Không mua được."
Thư ký lúng túng nói:
"Một trong số đó là hàng cấm, chỉ có ở chợ đêm."
"Những thứ khác thật sự... quá mắc..."
Phó tổng Tiếu trợn mắt không tin nổi, thư ký của mình đang nói với mình rằng những thứ đó "mắc"?
Thư ký sốt ruột đến dậm chân, sau đó ghé sát lại gần bên tai hắn, nói một câu.
Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt Phó tổng Tiếu từ từ biến mất, thay vào đó là ngạc nhiên và nghi ngờ, sau cùng là hoảng sợ:
"Bao nhiêu?"
Hắn vội xoay đầu lại, sau khi liên tục xác nhận với thư ký xong, hắn cầm tờ danh sách đi về phía Lục Tân.
Lắp bắp nói gì mà gần đây tiền vốn của công ty không đủ quay vòng, với lại hắn không chuyên về mảnh xây dựng, cũng chẳng biết gì về việc trang trí nhà cửa, tiểu Lục ca hẳn là nên tìm người nào chuyên nghiệp một chút, hoặc là đổi một vài vật liệu trang trí trong danh sách sang những thứ thiết thực hơn,...
"Vậy phải đổi thế nào?"
Lục Tân hiểu được hàm ý ẩn trong câu nói của hắn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn không nói gì.