Chương 1287: Nên Giúp Không
"Sao ta có cảm giác tin tức mình nghe được ngày một đáng sợ vậy?"
Mỗi một người ngồi đây đều nảy sinh cảm xúc giống hệt. Khi nói mấy chuyện này, trông giáo sư Bạch vô cùng ung dung bình tĩnh, nói năng lưu loát, nhưng đây là việc có liên quan tới hạng mục nghiên cứu chính của viện nghiên cứu đấy, cho dù chỉ là suy đoán thì ở chợ đêm, nhưng tin tức này cũng có giá trị không nhỏ đâu.
Mặt khác, rõ ràng bây giờ đang bàn về chuyện của Đan Binh cơ mà, sao giáo sư Bạch lại nhắc nhiều tới viện nghiên cứu vậy?
"Điểm thú vị chính là ở đây..."
Ánh mắt giáo sư Bạch lại rơi xuống tờ danh sách kia lần nữa, ông cười nói:
"Tuy ta không tham dự vào hạng mục của viện nghiên cứu, nhưng dựa theo sự hiểu biết của ta về viện nghiên cứu, cộng thêm tin tình báo từ phòng thí nghiệm ở khắp nơi, ta nhận ra rất nhiều vật liệu trong danh sách này, cũng như một vài thiết kế vô cùng xảo diệu trong đây, tất cả đều tương đồng với hướng nghiên cứu của các bộ môn trong viện nghiên cứu Nguyệt Thực đạo gần đây...
Nói xong, ông ngẩng đầu lên:
"Cũng chính vì vậy mà ta mới đoán ra được mục đích của Đan Binh"
"Thế nên ta mới càng thêm tò mò..."
"Các ngươi cảm thấy, rốt cuộc mục đích Đan Binh sưu tập những vật liệu này là để làm gì?"
Những thứ mà ngài Đan Binh thu thập lại tương đồng với hướng nghiên cứu của viện nghiên cứu Nguyệt Thực ở chủ thành?
Sau khi nghe xong những lời giáo sư Bạch nói, cho dù tất cả đều chỉ là suy đoán của ông, nhưng tâm trạng mỗi một người ở đây đều không kiểm được mà rơi xuống đáy cốc.
Viện nghiên cứu đang dùng hết khả năng để khai phá vật phẩm ký sinh cấp 0.
Vậy Đan Binh đang tính làm gì đây?
Bầu không khí im lặng khiến người ta thấy bức bối diễn ra trong hồi lâu, sau đó Hàn Băng thình lình hoàn hồn, mặt mày nghiêm túc hẳn lên.
"Có cần ta đi hỏi ngài Đan Binh không?"
Ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị chuyển từ người giáo sư Bạch sang người Hàn Băng.
Giáo sư Bạch nghe thấy câu hỏi của cô thì trầm ngâm một lúc lâu, sau đó cười nói:
"Không cần, sau giai đoạn thí nghiệm sơ cấp của kế hoạch Thiên Quốc, ta và ngài Tô đã bàn bạc với nhau rồi, chúng ta sẽ tạm ngưng tất cả những nghiên cứu mang tính chủ động với Đan Binh, cũng sẽ không rình mò đời tư của hắn nữa"
"Hơn nữa...
Ông ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ngài Tô trên màn hình, cùng với bộ trưởng Thẩm đã âm thầm xuất hiện từ lâu, cười nói:
"Người ta đã bảo là muốn sửa sang lại nhà ở, không phải sao?"
Hàn Băng cũng giật mình, cô đã hiểu ra hàm ý ẩn trong lời giáo sư Bạch.
Ngài Đan Binh là người rất dễ nói chuyện, cũng là một người cực kỳ thật thà và hiền lành.
Với người như vậy, có rất nhiều cách để moi ra bí mật của hắn.
Nhưng ai mà dám?
Tựa như lúc còn ở thành phố Hắc Chiểu, hắn nói mình không làm gì cả, thì chắc chắn không làm gì hết, không cần thiết phải nghi ngờ lung tung.
Bây giờ, hắn nói mình cần mấy thứ này là để trang trí và sửa sang lại nhà ở... có lẽ hắn thật sự chỉ muốn sửa sang lại nhà ở thôi, nhỉ?
"Nếu vậy, chúng ta phải trả lời hắn thế nào đây?"
Qua một hồi lâu, một vị chuyên gia nghiên cứu vũ khí đặc biệt có tính cách tương đối nóng nảy không nhịn được lên tiếng:
"Mấy thứ này, ngay cả Thanh Cảng chúng ta cũng không có nhiều, nếu muốn mua số lượng lớn chắc chỉ có cách tới chợ đen, hoặc là tìm tới vài phòng thí nghiệm bí mật, dùng giá cao để thu mua thôi..."
"Không đúng, có vài món dù có tiền cũng không mua được, chỉ có thể dùng tin tình báo hoặc là tư liệu có giá trị để đổi...
"Mà giá trị này thực sự không dễ xác định."
Một người khác nói thêm vào:
"Mặt khác, nếu chúng ta khua chiêng gõ mõ mua lượng lớn vật liệu tương đồng với viện nghiên cứu, chỉ sợ sẽ..."
"Đề nghị của ta là đồng ý giúp hắn"
Trong lúc họ còn đang nói chuyện, giáo sư Bạch bỗng mở miệng.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn ông, trong mắt ánh lên vẻ khiếp SỢ.
Nhưng trên mặt giáo sư Bạch lại bất ngờ để lộ nụ cười đầy tinh nghịch, ông nói:
"Làm người dù sao cũng không thể quá hẹp hòi, chủ thành người ta vì lấy lòng Đan Binh mà không tiếc bỏ ra một căn nhà, chẳng lẽ Thanh Cảng chúng ta lại luyến tiếc cung cấp vật liệu để Đan Binh trang trí nhà cửa sao?"
Những người khác nghe thấy lời này thì vô cùng cạn lời.
Giáo sư Bạch mỉm cười giải thích:
"Hiện tại, tiến độ nghiên cứu về lĩnh chủ lĩnh vực tinh thần của Thanh Cảng chúng ta đã vượt qua các nơi khác, xông lên dẫn đầu, tư liệu của chúng ta lúc này cũng là thứ đáng giá nhất, nhưng, ở phía nam, có một người hẳn cũng sở hữu những tư liệu tương tự với chúng ta..."
"Nếu đã thế, thay vì chờ hắn tung ra những tư liệu này, khiến số liệu thí nghiệm của chúng ta trở nên không đáng một đồng, chỉ bằng bây giờ dùng chúng để đổi lấy vài thứ"
"Về phần viện nghiên cứu, các ngươi không cần lo."
"Tiến độ nghiên cứu của họ xa hơn cũng sâu hơn những gì chúng ta biết rất nhiều."
"Những thứ được truyền ra ngoài, dù là họ chủ động, hay là bị động thì xét về phương diện nào đó, chúng đều là những thứ đã bị họ đào thải...