Mặt Trăng Đỏ

Chương 1289: Ô Nhiễm Đây Rẫy

Chương 1289: Ô Nhiễm Đây Rẫy


Mặt khác, mức độ bảo mật của Thanh Cảng với việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt càng lúc càng hạ xuống.
Tiếu Viễn chính là một ví dụ điển hình nhất, sau khi trải qua sự kiện ô nhiễm đặc biệt, không những không bị xóa đi trí nhớ, mà còn có thể đi khắp nơi tuyên dương với bạn bè mà không bị nhân viên tới gõ cửa. Nói rõ đây chính là việc mà Thanh Cảng cho phép làm.
"Chuyện này quả nhiên là sự thật..."
Đám người này nghe thế thì trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi mơ hồ:
"Khó trách ngạch cửa tới chủ thành lại càng càng ngày cao..."
"Chỉ có chủ thành mới có nhân viên chuyên nghiệp thế này bảo vệ..."
Đám người nhìn nhau, về mặt như xác định được một thứ gì đó rất khó lường.
Có người hoảng sợ, có người cẩn thận, thậm chí còn có vài người hiện cả nét hưng phấn.
Đúng lúc này, người nhỏ tuổi nhất trong bàn, hình như là cậu bạn họ Mạnh bỗng nhiên duỗi đầu ra, thấp giọng nói:
"Lục đại ca, ta nói với ngài chuyện này, thật ra gần đây trong trường học của bọn ta xuất hiện một số chuyện rất kỳ lạ, nhất định là có nguồn ô nhiễm ở đâu đó..."
"Hửm?"
Lục Tân lập tức cảnh giác, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mười bảy mười tám tuổi kia.
Thân là một nhân viên chuyên nghiệp của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, Lục Tân khá mẫn cảm với mấy chuyện này.
"Trong trường bọn ta có một nữ sinh rất xinh đẹp, thích mặc đồ trắng, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người cũng rất đỉnh..."
Thiếu niên nghiêm túc nói, lúc miêu tả dáng vẻ của nữ sinh kia thì đôi mắt dường như cũng đang phát sáng.
Lục Tân nhíu mày:
"Không cần tả kỹ như vậy, nói chuyện chính thôi."
"À vâng"
Thiếu niên đáp, rồi nói tiếp:
"Ở trong trường, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, bao gồm cả ta. Ngài xem, dáng dấp ta đẹp trai như vậy, cũng biết tiêu tiền của ba, chẳng phải là điển hình của một nhân vật phong vân trong trường học? Nhưng không ngờ, cô ấy không những không nhìn trúng ta, thậm chí ngay cả đại ca của trường học, con trai của chủ nhiệm lớp mà cô ấy cũng không quan tâm, chỉ biết cắm đầu vào học!"
"Ngài nói xem, đây có phải là đã bị ô nhiễm rồi không?"
Lục Tâm im lặng một lát, sau đó nhìn sang phó tổng Tiếu:
"Hiện tại học sinh cấp 3 yêu đương đã không còn được xem là yêu sớm à?"
"Quả Quả, cái thằng nhóc thúi này, lát nữa ta sẽ nói chuyện này cho chị ngươi, để xem con bé có đánh chết ngươi không..."
Phó tổng Tiếu cũng cảm thấy mất mặt, hắn giận tới mức bật dậy, hận không thể nhào tới vả cho thằng nhóc thúi kia vài cái.
"Ta đã tốt nghiệp trung học rồi mà..."
Dù thiếu niên có không phục thế nào thì cũng bị phó tổng Tiếu mắng tới câm họng.
Chỉ có điều, câu hỏi của thiếu niên giống như là chốt mở, ngay lập tức bật máy hát của tất cả những người trong này lên.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi cạnh cũng lên tiếng nói đỡ:
"Quả Quả còn nhỏ, không hiểu được cái gì là bị ô nhiễm, cái gì là không bị ô nhiễm..."
"Nhưng ở chỗ ta quả thật có một chuyện qua trọng muốn nhờ Lục tiên sinh phân tích giúp"
"Trước đó không lâu ta có mua một căn biệt thự bên thành Tây, nhưng không hiểu sao cứ đến nửa đêm thì lại nghe trong phòng có tiếng khóc của phụ nữ..."
Lục Tân nghe thế thì cau mày, vẻ mặt cũng hơi nghiêm túc.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì lại có người giành trước, người này vội vã nói:
"Ta cũng có một chuyện kỳ lạ muốn hỏi, công trưởng của ta nằm gần một bãi tha ma..."
"Để ta nói để ta nói, chuyện của ta gấp nhất. Lục đại sư, cầu xin ngài cứu ta với, lúc trước ta đắc tội với một thầy bói, lão nói sẽ nguyền rủa ta, phá nát tài vận ba mươi năm của ta. Kết quả là trong khoảng thời gian này, ta thật sự mất mấy cái hạng mục quan trọng, công việc sắp không chống đỡ nổi nữa rồi..."
"Còn có ta còn có ta, Lục đại sư, đêm nào ta cũng mơ thấy mình bị quỷ đánh..."
"Lục đại sư, gần đây ta thường xuyên bị đau thắt lưng, ban đêm không ngủ được, sự hùng dũng trên giường cũng bị giảm sút nghiêm trọng..."
"Lục đại sư, ngài có thể xem bói tay giúp ta không?"
"Cái gì thế này..."
Chút hứng thú mới nhú lên của Lục Tân lập tức bay sạch sẽ.
Lúc này hắn mới hiểu tại sao phó tổng Tiếu là mời mình ăn cơm, thì ra là đã tập hợp được nhiều người có thắc mắc như vậy.
Họ thật sự nghĩ rằng mình gặp nguồn ô nhiễm đặc biệt, cho nên muốn mời mình tới giải quyết?
Nhưng mấy chuyện này nghe cứ sao sao ấy...
Nhất là người vừa mới bảo hắn xem bói tay kia, có thể tôn trọng nghề nghiệp nhau một chút được không?
Hiện tại, hắn tốt xấu gì cũng là tiểu đội trưởng Đan Binh, nhân tài đặc thù cấp 6 của Thanh Cảng, mấy chuyện lung tung rối loạn này...
Hắn không khỏi oán trách nhìn phó tổng Tiếu một cái.
Phó tổng Tiếu cũng xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên hắn không nghĩ tới chuyện này. Lúc trước khi họ kể chuyện, rõ ràng chuyện nào chuyện nấy cũng vô cùng đáng sợ, nhưng không hiểu sao khi ở trước mặt của Lục Tân, mấy chuyện mà họ nói, quả thật là khiến người ta cảm thấy chẳng có chút đáng tin nào...
"Reng reng reng... ` Trong lúc người trong phòng đang nói hăng say, Lục Tân cũng đang muốn tìm cớ rời đi thì điện thoại đột nhiên reo lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất