Chương 1290: Kiếm Tiền
Lục Tân vội vàng đứng lên, chỉ chỉ điện thoại rồi nhanh chóng chạy khỏi tiệm.
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Hàn Băng: "Đan Binh tiên sinh, việc trang trí ta đã xin phép lên trên.
"Tô tiên sinh đã tự mình gật đầu, việc trang trí sẽ do Đặc Thanh Bộ chúng ta phụ trách"
"Tô tiên sinh?"
Lục Tân có hơi hoảng sợ, trang trí nhà thôi mà, sao lại xin chỉ thị lên tới mấy vị tiên sinh bên Thanh Cảng rồi?
"Ta đây."
Ngữ khí của Hàn Băng lúc này nghe có vẻ khá nhẹ nhàng và vui vẻ, cô dừng một chút rồi cười nói tiếp:
"Ngoài ra, giáo sư Bạch đã nói, vì ngươi là nhân tài đặc thù cấp 6 của Thanh Cảng, cho nên chi phí trang trí sẽ do Thanh Cảng chỉ trả phần lớn"
"Chúng ta sẽ chỉ trả cho ngươi chín mươi phần trăm"
"Nói cách khác, tiền công miễn phí, tiền khác ngươi cũng chỉ cần chỉ trả mười phần trăm chi phí."
"Còn có chuyện tốt này?"
Lục Tân nghe xong, tâm trạng ngay lập tức tốt lên.
Ngay từ đầu, hắn đã định phải móc tiền túi của mình ra để trả, không ngờ bây giờ lại đỡ tốn nhiều tới thê.
Chín mươi phần trăm, tính tới tính lui thì chẳng phải là bao trọn gói luôn rồi sao.
"Đúng vậy, Đặc Thanh Bộ của Thanh Cảng rất hào phóng đối với phúc lợi của nhân viên."
Hàn Băng cười vui vẻ, sau đó lại nói:
"Ta đã giúp ngươi tính rồi, dựa theo danh sách mà ngươi đã đưa, nếu như trừ phí nhân công và phí vận chuyển, chỉ tính mười phần trăm tiền vốn thì ngươi chỉ cần bỏ ra..."
Cô dừng một lát, sau đó báo một con số:
"3782 vạn 4651..."
"Bỏ đi số lẻ thì là tròn 3782 vạn."
Lục Thân vô ý thức đáp, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngữ khí cũng bất giác tăng lên không ít:
"Ngươi nói bao nhiêu?"
Mười phút sau, Lục Tân trở về, nhưng vẫn còn cảm giác như mình đang đi trên mây.
Không chân thực.
Tất cả những thứ này đều không có một chút chân thực.
Rõ ràng hắn chỉ muốn trang trí một căn nhà thôi mà? Nhưng sao hắn lại có cảm giác mình vừa mua cả thế giới thế này?
Chẳng lẽ Thanh Cảng đang dọa mình?
Suy nghĩ này rất nhanh bị bác bỏ, hắn tin Hàn Băng, cũng tin đám người trong Đặc Thanh Bộ.
Dù thế nào thì họ cũng không có khả năng nhớ thương chút tiền trong túi của hắn.
Cho nên, vấn đề xảy ra ở bên phía mẹ?
Rốt cuộc bà ấy đã chọn vật liệu quý giá tới mức nào?
Cho dù có dùng vàng thỏi thay gạch để xây nhà thì cũng đâu có mắc tới vậy?
Nghĩ tới số tiền được tài trợ mà Hàng Băng nhắc tới, lại nghĩ tới tiền tiết kiệm trong ngân hàng, thù lao nhiệm vụ còn chưa tới tay, còn có mấy cái hồng bao vừa mới nhận được, còn chưa kịp cầm nóng tay trong ngăn kéo... Lục Tân đột nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá...
Phụ nữ, sao lại biết dùng tiền như thế?
Hắn không muốn trang trí nữa...
Nhưng điều quan trọng nhất là, hiện tại hắn không liên lạc được với mẹ, mà lúc trước bản thân cũng đã chính miệng cam đoan với bà là sẽ trùng tu lại nhà...
Tâm trạng của Lục Tân trở nên vô cùng uể oải, trong mắt dường như có hạt màu đen đang mơ hồ rung động...
Nhưng rất nhanh, tất cả đều khôi phục lại như lúc ban đầu, vì việc này cũng không tới mức khiến hắn phẫn nộ.
Chẳng qua... cảm giác mệt mỏi quá...
"Tiểu Lục Ca, ngươi... ngươi sao vậy?"
Phó tổng Tiếu và đám hồ bằng cầu hữu trong phòng đều khẩn trương nhìn Lục Tân.
Lúc này, họ đều nghe được lúc Lục Tân nghe điện thoại bên ngoài thì đột nhiên cất cao giọng, hơn nữa dáng vẻ bây giờ lại mất hồn mất vía, sắc mặt tái nhợt, mắt không tiêu cự, biểu hiện nào cũng nói rõ hắn đang gặp phải một sự đả kích mạnh mẽ...
"Chuyện này..."
Nghe phó tổng Tiếu hỏi, Lục Tân mới chậm rãi hồi thần, hắn nhìn thoáng qua đám người, thái độ bỗng nhiên trở nên tốt hơn một chút.
"Khi nãy có phải các ngươi đều nói, bản thân đang gặp phải một số chuyện kỳ quái?"
Lục Tân hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi nói:
"Nể mặt giám đốc Tiêu, ta có thể giúp các ngươi nhìn một chút"
Đám người giật mình, nét vui mừng lập tức lan tới tận đuôi lông mày.
"Thế nhưng..."
Lục Tân hạ giọng, nói thẳng chuyện chính:
"Đây có thể xem như là việc tư, nên ta cần phải thu tiền..."
Không đủ tiền thì làm sao bây giờ?
Đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của mình để đi kiếm tiền rồi.
Đàn ông mà, sau khi đau lòng uể oải thì vẫn phải đứng lên giữ vững tinh thần để kiếm tiền...
Hơn nữa cơ hội kiếm tiền đã nằm ngay trước mắt, sao Lục Tân có thể bỏ lỡ nó được?
Lục Tân còn nhớ, trước kia Hàn Băng từng nói với hắn là Đặc Thanh Bộ ở Thanh Cảng cũng không cấm nhân viên nhận việc tư?
"Cái gì?"
Đám người đang ngồi quanh bàn nghe Lục Tân nói thế thì đều cảm thấy bất ngờ.
Ngay sau đó, người nào người nấy đều tỏ vẻ kinh hỉ.
Từ nãy đến giờ họ luôn cảm thấy giữa mình và vị Lục tiên sinh này có một khoảng cách rất lớn, giống như hắn và họ không phải là người cùng một thế giới.
Tính cách bình tĩnh trầm mặc của hắn, cộng với ánh mắt thấu triệt thậm chí là sắc bén khi nhìn người khác đều khiến cho họ cảm thấy lo sợ và bất an.