Chương 1293: Nguyên Nhân
Soạt!
Lục Tân chợt đứng lên, đút tay vào trong túi.
Sắc mặt của mấy người đang ngồi đều trắng bệch cả, họ run lẩy bẩy, thậm chí có người còn ôm chằm lấy nhau.
Rõ ràng là một đám đàn ông đang ngôi chung với nhau trong phòng khách, nhưng chẳng hiểu sao đều sinh ra một cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Tiểu... Tiểu Lục Ca..."
Tiếu Viễn run rẩy, nhỏ giọng gọi một tiếng. Ngay lập tức, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lục Tân.
Trong mắt đều là nỗi niềm hy vọng.
Mà Lục Tân thì im lặng đứng trước bàn trà, mày cau lại, giống như đang suy tư, cũng giống như đang cảm ứng điều gì đó.
Cuối cùng, như chợt nghĩ ra cái gì đó, Lục Tân nâng chân tiến về phía trước. Lúc này hắn cũng đã rút tay ra khỏi cái túi màu đen, năm ngón tay búng nhẹ mấy cái, như là có thể tùy thời nắm chặt lại rồi đánh về phía một thứ gì đó.
Cứ như vậy, cả đám người mang theo trái tìm sắp nhảy ra khỏi cổ họng đi theo Lục Tân tới trước một căn phòng.
"Đây là...
Ngô tiên sinh nhìn căn phòng kia, lập tức cả kinh, đôi mắt trợn to, lộ ra về lo lắng và sợ hãi.
Sau đó, Lục Tân chậm rãi vươn tay về phía chốt cửa, rồi bất chợt kéo ra.
"Á...
Trong phòng đen ngòm, lúc cửa mở, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đột nhiên xông ra.
Nó chộp lấy cái màn hình vẫn còn đang lóe sáng, sau đó chui tọt vào chăn giả vờ ngủ.
Lục Tân còn nhớ rõ trong cái màn hình chợt lóe lên kia, có hai người màu trắng và một người màu đen, ba người này đang quấn quít lấy nhau, một bên đánh nhau, một bên lại phát ra những tiếng khóc mang theo những cảm xúc phức tạp đan xen giữa yêu và hận, khóc và cười, thống hận và không nỡ...
Sau khi cửa mở, tiếng khóc cũng nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là do máy tính bảng đã được cầm khỏi máy sưởi.
"Ờm.."
Lục Tân nhìn chằm chằm vào phòng một lát, sau đó lặng lẽ khép cửa lại.
Hắn quay đầu nhìn sang Ngô tiên sinh mặt mày trắng bệch ở bên cạnh, nhẹ giọng giải thích:
"Đã điều tra được nguyên nhân ô nhiễm của nhà ngươi rồi'"
"Không phải do vong hồn của người vợ đã chết của ngươi trở về, mà là vì con trai ngươi lớn rồi..."
"Chỉ là ông nên quản giáo lại thằng bé một chút, tuổi nó còn nhỏ, nghe bảo tiếng khóc này mỗi ngày đều xuất hiện, tần suất hình như có hơi cao..."
Đám người cúi đầu, ủ rũ rời đi trong tiếng đánh con đầy xấu hổ của Ngô tiên sinh.
Mãi tới khi cách cửa rất xa, họ vẫn còn nghe được Ngô tiên sinh tức giận kêu to:
"Ngươi nghĩ ngươi bao nhiêu tuổi? Sao lại dám xem mấy cái thứ này hả?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết khi xem mấy cái này thì không được để điện thoại lên máy sưởi hay sao?"
"Bảo ngươi học cho giỏi ngươi lại không chịu, giờ thì thấy chưa, ngay cả chuyện kim loại có thể truyền âm thanh ngươi cũng không biết?"
"Sao lúc ta hỏi ngươi, có nghe thấy tiếng mẹ ngươi khóc trong phòng không ngươi lại không nói?"
".. Ngươi đi mua cái tai nghe thì sẽ chết sao? Ngươi có biết ta đã tốn mất hai mươi vạn vì chuyện này hay không?"
"Ngươi nói cho ta nghe xem, ngươi rốt cuộc là cái thứ phá của gì vậy?"
Dù chỉ là một hiểu lầm, nhưng hai mươi vạn...
Sau khi Lục Tân rời khỏi nhà họ Ngô thì vô thức nhìn sang phó tổng Tiếu.
Phó tổng Tiếu là người lanh lợi, lập tức gật đầu nói:
"Ngô ca là một người rất biết giữ chữ tín, nhất định sẽ không quỵt nợ..."
Nói xong, lại nhìn mọi người đề nghị:
"Chỉ là, vì danh dự của đứa nhỏ và Ngô ca, mong mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài."
Tất cả mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Phụt..."
Gật đầu xong, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi kia đột nhiên bật cười.
Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, cuối cùng tất cả mọi người đều cố gắng nín cười rồi tăng nhanh bước chân.
"Dù chuyện nhà lão Ngô chỉ là chuyện hiểu lầm, nhưng công trường bên ta đã xảy ra chuyện thật..."
Sau khi ra ngoài, một người đàn ông hơi béo tới gần Lục Tân, lắp bắp nói:
"Lục tiên sinh có muốn qua chỗ ta xem thử không?"
Ông ta vừa nói xong, những tầm mắt xung quanh cũng bị hấp dẫn lại.
Lục Tân suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chuyện bên ngươi là..."
"Theo lời mấy cụ nói thì là âm binh quá cảnh..."
Mập mạp trịnh trọng đáp, thịt mỡ trên mặt cũng run run một cái:
"Bên cạnh công trường của ta có một cái bãi tha ma cũ bị lấp, ở đó chôn không dưới trăm người, bị ta thừa dịp mua lại với giá rẻ.
Bây giờ ta đang xây một cái cửa hàng ở đó, nhưng không ngờ từ lúc khởi công tới giờ lại gặp đủ mấy chuyện kỳ lạ, không những thường xuyên bị mất đồ mà nửa đêm còn có bóng ma xuất hiện gây rối..."
Lục Tân hơi tò mò, quay đầu hỏi:
"Là bóng ma thật à?"
"Đúng vậy."
Mập mạp tiếp tục trịnh trọng đáp:
"Bảo vệ Trương tận mắt thấy, mặc khôi giáp trắng, thịt trên mặt nát hết, lộ cả xương xẩu ra ngoài."
Hứng thú của mọi người lập tức bay lên.
"Đi bây giờ đi"
Lục Tân đưa ra quyết định, sau đó cả đám lập tức leo lên xe chạy tới công trưởng.
Vòng qua nửa cái thành phố, tầm hai ba giờ sáng, đám người cuối cùng cũng tới nơi.