Chương 1296: Nguyên Nhân
"Tiểu Lục Ca, còn ta nữa này."
Trong lúc mọi người đều ôm tâm sự của riêng mình im lặng ăn cơm thì người nhỏ tuổi nhất trong đám người đột nhiên sáng mắt lên.
Hắn đẩy nhẹ tay của Lục Tân một cái, hưng phấn kêu lên.
Lục Tân uể oải nhìn hắn, nhưng người khác cũng ủ rũ nhìn sang, chẳng có ai thèm phản ứng.
Những người khác không quan tâm, là vì chuyện của tên này nói chẳng đáng tin cậy.
Lục Tân không quan tâm, là vì những người kia có lẽ sẽ không xót số tiền thù lao hai mươi vạn, nhưng tên nhóc này lại khác. Dù sao chỉ là một thằng nhóc mới tốt nghiệp trung học, tiền tiêu vật dù nhiều thì cũng không thể nào đạt tới mức móc ra hai mươi vạn để làm mình vui.
Xùy, hai mươi vạn cũng móc không ra, quỷ nghèo!
"Nhìn bên kia kìa..."
Nhưng lúc này, quỷ nghèo Tiểu Mạnh chẳng thèm quan tâm tới sự thờ ơ của mọi người, hắn kích động chỉ về phía bên đường:
"Bên đó kìa, đó là giáo hoa mà ta đã nói với ngươi đó..."
"Đậu móa, sao cô ấy lại..."
"Hả?"
Dù mọi người đều cảm thấy chuyện của Tiểu Mạnh chẳng có chút liên quan nào tới sự kiện thần bí, nhưng nghe thế thì vẫn theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang.
Sau đó, cả đám đều tỏ vẻ giật mình.
Ngay chỗ mà Tiểu Mạnh đang chỉ có một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng.
Cô nàng chắc tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người thon gầy, có một cảm giác ngây thơ và tràn đầy sức sống của mấy cô gái trẻ.
Cũng không biết ở trong trường, cô nàng có thật sự được tất cả nam sinh thích như Tiểu Mạnh đã nói hay không.
Nhưng ở con đường này, cô nàng quả thật như là hạc trong bầy gà.
Tiểu Mạnh chỉ nói đại khái phương hướng, nhưng khi tất cả mọi người nhìn sang, tầm mắt đều rơi thẳng vào người của thiếu nữ.
Bao gồm cả Lục Tân.
Vừa nhìn thấy thiếu nữ, trong lòng Lục Tân đã ngay lập tức xuất hiện một đáp án:
"Hiểu rồi."
Trước đó, Tiểu Mạnh luôn miệng nói bản thân chính là nam thần của trường vừa biết tiêu xài tiền của phụ huynh, vừa cao ráo, đẹp trai, biết chơi bóng rổ, lại vừa biết dỗ dành các em gái. Vậy mà, hắn lại chẳng thể nào theo đuổi được hoa khôi mà người người yêu mến ở trường. Điều này nói lên hai vấn đề:
Thứ nhất, anh chàng này cũng khá tự tin.
Thứ hai, chắc hẳn là có một lý do nào đó nên hoa khôi của trường mới không chấp nhận tình cảm của hắn.
Không chỉ riêng mình hắn, còn có đám nhóc côn đồ ngầu nhất trong trường hay đến cả người con luôn có thành tích đừng đầu của giáo viên chủ nhiệm...
Vì thế, có thể gọi chuyện này là: Bí ẩn về sự độc thân của hoa khôi trường?
Hiện giờ, câu chuyện đã sáng tỏ rồi.
Vì tại Lục Tân và mọi người nhìn sang thì thấy cô gái đó đang ngắm nhìn những món đồ trang sức nhỏ trên phố, trông rất vui vẻ. Quan trọng nhất là cô ta không đi ở một mình, bên cạnh còn có một chàng trai, hai người rõ ràng là rất thân thiết. Đặc biệt, nữ sinh kia lâu lâu lại quay đầu nhìn chàng trai, vừa nói chuyện vừa cười khúc khích, nhưng chàng trai lại có vẻ không quá hào hứng.
Cô gái thấy vậy đã chủ động nắm tay chàng trai và tỏ vẻ nũng nịu...
Đây chính nguyên nhân mà hoa khôi của trường vẫn luôn độc thân!
Liệu câu trả lời này có đáng giá hai trăm nghìn không?
"Cái này..."
Mọi người bên trong nhà hàng xem một lúc, rồi cũng chợt hiểu ra, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười.
"Quả Quả, giờ ngươi còn cần anh Lục điều tra giúp ngươi nữa không?"
"Như này thì không phải là bí ẩn đã được giải quyết rồi hay sao?"
"Có sống chết thế nào người ta cũng không ưng ngươi, chính là vì người ta đã có bạn trai rồi "Ta...
Câu trả lời đã rõ ràng ở trước mặt, nhưng Tiểu Mạnh vẫn thấy rối bởi, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì tức giận.
Hắn dường như không chịu tiếp nhận câu trả lời này:
"Cái này, cái này, cái này càng không đúng..."
"Sao Trần Vi lại có thể thích tên kia được?"
"Ha ha ha..."
Những người có mặt đều bật cười thông cảm và vỗ vai hắn nói:
"Chú em à, nhận thua đi thôi..."
"Không phải, thật sự rất kỳ lạ mà..."
Tiểu Mạnh nói với vẻ mặt khó hiểu và không thể giải thích được:
"Ta biết tên kia, hắn học lớp bên cạnh, rất khó ưa, đã xấu lại còn keo kiệt, nhà cũng không có nhiều tiền gì cho cam, nữ sinh ở mấy lớp bọn ta, không đúng, phải nói là cả cái trường này, chẳng có ai thích hắn cả!"
Những người bên cạnh nghe xong, cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ và cười theo.
Cũng không biết có phải Tiểu Mạnh ghen tuông nên cố tình nói xấu người ta không.
Rõ ràng là đôi bạn trẻ này có tình cảm rất tốt, dù là ai nhìn vào cũng không cảm thấy có gì đáng nghi ngờ...
Chẳng qua, họ nhìn thấy dáng vẻ giận đến đỏ mặt của Tiểu Mạnh, cũng không tiện cười nhạo hắn, chỉ có thể bất lực vỗ vai hắn và nói: "Dù ngươi có nói thế nào, nếu người ta thích rồi gì có thể làm được gì? Tình yêu vốn không phải luôn là như vậy hay Sao?
"Thích một người, chẳng lẽ còn phải cần có lý do sao?"
Tiểu Mạnh lại có chút nóng ruột:
"Các ngươi phải tin ta chứ! Còn rất nhiều chuyện mà ta chưa nói với các ngươi..."