Chương 1298: Õ Đâu?
Sau đó, hắn miệng ngậm điếu thuốc, vênh váo bước ra khỏi nhà hàng.
Những người khác vội vàng theo sau, cầm theo đĩa và cốc của họ, chuyển sang chiếc bàn ở cạnh cửa sổ, ai nấy cũng cố ngó ra nhìn xem Tiểu mạnh sẽ đi trêu chọc đôi bạn trẻ kia thế nào. Tuy nhiên, khi Lục Tân vừa bước tới thì lại phát hiện bản thân không còn chỗ nữa.
Hắn bèn đập nhẹ vào vai của phó tổng Tiếu, và khẽ ho một tiếng.
Phó tổng Tiếu ngây ra một lúc mới hiểu ý, vội vàng đứng dậy, nhường chỗ cho Lục Tân: "Ngươi ngồi đi, mời ngươi ngồi."
"Ổ, Trần Vi đấy à? Còn cậu... tên gì thế"
Vào lúc này, Tiểu Mạnh đã nhanh chân đến trước mặt đôi tình nhân kia, cố ý cản đường đi của họ, cười lớn nói:
"Tào Diệp, đúng không? Ha ha, thế nào đây? Vừa mới tốt nghiệp cấp ba thôi mà hai người đã không nhận ra cả bạn học cũ hay sao?"
"Mạnh Quả Quả, sao ngươi cũng ở đây?"
Đôi tình nhân trẻ đột nhiên nhìn thấy Tiểu Mạnh xuất hiện ở đây, cũng hơi có chút kinh ngạc.
Chàng trai tên Tào Diệp kia theo bản năng lùi về sau một bước, cũng không trả lời ngay lập tức.
Mặt khác, cô gái tên Trần Vi kia cũng khá ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng khoác tay chàng trai kia, cười nói "Ta và bạn trai đi dạo phố thôi, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!"
"Ô? Bạn trai sao?"
Tiểu Mạnh ngay lập tức giả vờ ngạc nhiên nói:
"Ồ, sao mà hai người đã yêu nhau được rồi?"
"Đúng thế? Không ngờ tới phải không?"
Trần Vi ôm lấy cánh tay của Tào Diệp, nghiêng đầu cười nói:
"Ngươi có thấy bọn ta xứng đôi không?"
Tào Diệp có vẻ hơi lúng túng, dường như trong tiềm thức muốn rút tay lại.
Thế nhưng, một là do Trần Vi ôm khá chặt, hai là không biết hắn nghĩ gì, thay vì rút tay lại, hắn lại đột nghiên ngẩng đầu nhìn sang.
Trong ánh mắt, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy được một chút khiêu khích và tự hào.
"Chẳng xứng một chút nào!"
Tiểu Mạnh vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình khi đến đây, nên cố nén sự ghen tuông trong lòng, giả bộ cà chớn, cười nói:
"Trần Vi ơi là Trần Vi! Ngươi đúng là không có mắt nhìn gì cả.
Ngươi xem, ta theo đuổi ngươi từ khi mới vào cấp ba, theo đuổi suốt cả ba năm, mà ngươi chẳng thèm nhìn lấy một cái. Vậy mà, giờ mới tốt nghiệp có mấy ngày thôi, ngươi... ngươi lại đi hẹn hò với cái thằng này à?
Hắn vừa nghiêng đầu vừa nhìn chàng trai kia cười nói:
"Vừa xấu trai lại vừa lùn, hơn nữa... Ta nhớ nhà hắn cũng làm gì có nhiều tiền đâu?"
"Ngươi...
Cậu bạn trai tên Tào Diệp kia nghiến răng, hai má hóp lại, gân xanh lờ mờ hiện lên, nhưng hắn đã cố gắng kiềm chế lại.
"Vậy thì thật xin lỗi rồi"
Vẻ mặt của Trần Vi cũng có chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn lịch sự, nhìn Tiểu Mạnh cười nói:
"Trước đây, ta đã nói với ngươi, ta đã có người trong lòng rồi, ngươi lại không tin. Bây giờ, ta có thể nói cho ngươi biết, người mà ta thích chính là hắn, trước giờ vẫn luôn rất thích!
"Bây giờ chúng ta đang đi tìm việc, sau khi đi làm ổn định, chúng ta sẽ kết hôn!"
Nói xong, cô ta nắm chặt tay của Tào Diệp, cười với Tiểu Mạnh:
"Chúng ta đi dạo phố trước nhé, sau này sẽ mời ngươi uống rượu mừng"
Thế là, cô ta kéo Tào Diệp đi về phía trước, trong ánh mắt sững sờ của Tiểu Mạnh.
Tên Tào Diệp kia, vừa đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Mạnh, sau đó tay khoác lên vai của Trần Vi.
Hắn nhìn Tiểu Mạnh, nổ một nụ cười lạnh lùng thuộc về kẻ chiến thắng.
"Dám khinh thường mình, tức chết mất..."
Khi Tiểu Mạnh trở lại, hắn vẫn còn rất thất vọng, giống như một con gà trống thất bại. Mái tóc được vuốt keo dựng đứng cũng đã rối bù, dáng vẻ vừa tức giận, vừa nói không thành lời. Hắn cố gắng biện bạch với mấy người Lục Tân:
"Rõ ràng là ta... ta chưa từng hẹn hò với cô ta...."
"Nhưng, lại có cảm giác giống như bị cắm sừng vậy..."
Những người khác đều cố nín cười, nhìn hắn với ánh mắt biết rõ là hắn rất khổ, nhưng lại không thể nhịn được cười.
Chỉ có Lục Tân là nhíu chặt mày.
Nhìn cách nói chuyện vừa rồi của ba người, cảm giác kỳ lạ càng thêm rõ rệt.
Tuy rằng, hắn không hiểu rõ tình yêu là thế nào, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, dường như không phải như thế này...
Rốt cuộc là có chỗ nào kỳ lạ?
Lục Tân cẩn thận nghĩ lại, nhưng cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
Vì nó không có sự ép buộc.
Vừa nãy, dù có nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy cảnh tượng một nữ sinh đang đứng ra nói giúp cho nam sinh mà mình yêu tha thiết, sau đó hào phóng thừa nhận tình yêu của bản thân. Trong quá trình này, thậm chí có thể nhìn ra nữ sinh là người chủ động trước, hơn nữa cũng là người thích nam sinh nhiều hơn.
Chuyện này không giống đang giả vờ.
Cho dù là việc nữ sinh hào phóng thừa nhận bản thân khi Tiểu Mạnh dò hồi, hay là việc giải vây cho nam sinh mình thích khi bị Tiểu Mạnh bắt nạt, thậm chí là dáng vẻ khi nói chẳng bao lâu nữa mình sẽ kết hôn đều xuất phát từ thật lòng, không hề có chút dấu vết ngụy trang nào...
Điều này là cho Lục Tân suy đoán.
Có lẽ đây chỉ là một câu chuyện tình yêu giữa nam sinh và nữ sinh?
Mặc dù họ nhìn không xứng với nhau cho lắm, nhưng yêu, cũng cần lý do sao?
"Được rồi Quả Quả, đừng đau lòng nữa."
Trong lúc Lục Tân vẫn còn đang suy nghĩ thì phó tổng Tiếu cũng bắt đầu an ủi Tiểu Mạnh, hắn ta vỗ vỗ vai cậu, cười nói:
"Ngươi cũng tốt nghiệp trung học rồi, nhưng nhìn ngươi cũng chẳng được thông minh cho lắm, việc thi đại học là điều gần như không thể. Thôi thì ngươi cứ chuyên tâm ở nhà, đề phòng cha ngươi và mẹ ngươi sinh thêm đứa thứ ba để giành gia sản với ngươi và chị đi-"
"Còn mấy chuyện tình tình yêu yêu này đừng nghĩ tới quá nhiều nữa, để tiền bối nói cho ngươi biết, bài học tình cảm đầu tiên của đám con nhà giàu chúng ta cần học được chính là: dù ngươi có tiền, có đẹp trai tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ có một vài phụ nữ không quan tâm tới đó."