Chương 1299: Đi, Đi Hóng Hót
Bọn hắn vừa cảm thấy đồng tình với Tiểu Mạnh, lại vừa cảm thấy có chút buồn cười.
Mặc dù khi nãy Lục Tân nói chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng sau khi nhìn cảnh vừa rồi thì cũng không nghi ngờ nữa.
Cảnh vừa rồi mặc dù có hơi khó hiểu, nhưng cũng đều là chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày. Mấy ngày hôm nay, họ đã gặp rất nhiều việc, ngay cả sát thủ biến thái cũng là chuyện bình thường, nên sau loại chuyện cồn con này lại có thể là nguồn ô nhiễm được chứ?
Trong đám người, chỉ có Cao Nghiêm là vẫn còn có chút cảnh giác.
Vì hắn cũng đã từng trải qua chuyện tương tự thế này, trở thành một kẻ si mê bạn gái của bạn mình tới mức mê muội cả tâm trí.
Nhưng cảnh vừa rồi lại khiến hắn cảm thấy có gì đó không giống với tình cảnh của mình.
Lúc đó hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng cô gái trẻ khi nãy nhìn thế nào thì cũng chỉ là một người vô cùng bình thường.
Trong lúc đám người đang tiếp tục an ủi Mạnh Quả Quả thì Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Ổ bên ngoài nhà hàng, đang có một người trẻ tuổi mặc một cái áo lông rách rưới đi ngang qua.
Lúc đi ngang qua nhà hàng, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn Tiểu Mạnh đang ngồi ở bên trong một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt rồi bước nhanh về phía trước.
Nhìn hướng mà hắn đang đi, dường như là đang đuổi theo Trần Vi và bạn trai.
Cái liếc mắt khi nãy có lẽ chỉ là nhìn theo bản năng mà thôi.
Nhưng Lục Tân lại nhạy cảm bắt được cảm xúc trong đó, hắn hơi nhíu mày:
"Xem ra người đau lòng không chỉ có một mình ngươi."
Tiểu Mạnh chợt ngẩng đầu, hít mũi một cái, hỏi:
"Còn ai nữa à?"
Lục Tân nhìn ra bên ngoài, lúc này người đi đường không nhiều, bọn hắn tới cửa sổ nhìn thì vừa hay có thể nhìn thấy một cái bóng lưng.
Cũng không phải chỉ vì đường phố ít người, mà là vì dáng vẻ của người đàn ông có một chút không hợp với đường phố phồn hoa này, vì thế có vẻ hơi chói mắt.
Tiểu Mạnh nhíu mày, nghiêm túc quan sát một lúc rồi chợt nói:
"Người đó... hình như là bạn học cùng lớp với ta."
Những người khác cũng dồn dập hỏi:
"Ai đấy? Ai đấy?"
"Là cái người mặc áo lông màu lam ấy..."
Tiểu Mạnh nói:
"Người này tên là Trương Vệ Vũ, đã nghỉ học từ hai năm trước, thằng nhóc này là một người rất tàn nhẫn, vì đánh người ta bể đầu cho nên mới thôi học. Lúc trước khi hắn còn ở trường thì hình như rất thân với Trần Vi, nghe nói nhà hai họ rất gần nhau, là bạn lớn lên từ nhỏ..."
"Ta rất có ấn tượng với hắn, một bộ đồ mặc cả năm cũng không đổi, hình như bây giờ đang làm việc trong nhà máy."
Những người khác nghe xong cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế là đều quay sang nhìn nhau.
Lục Tân cũng không hiểu:
"Xem dáng vẻ thì có lẽ hắn đã đi theo hai người kia cả một đường rồi, lúc này lại theo tiếp..."
Nếu như chỉ là bạn học cũ, thì cần gì phải lén lút đi theo sau như thế?
"Lén lén lút lút, nhìn chẳng giống chuyện tốt, không được, ta phải đi theo xem..."
Tiểu Mạnh lau lau mũi, rồi lập tức đứng lên.
"Ngồi xuống ngồi xuống"
Đám người Tiếu Viễn lập tức nắm vai hắn đè xuống:
"Ngươi đi theo làm gì? Rảnh quá hả?"
"Ta cũng đi theo xem thử."
Lục Tân nói xong thì đứng lên, vì từ nãy tới giờ hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện này có điều gì đó kỳ lạ.
Những người khác nghe vậy thì có hơi ngẩn ngơ, nhưng rồi đều vội vàng đứng lên:
"Đi đi đi, có chuyện tốt để xem sao lại không đi..."
Ngoại trừ Tiếu Viễn ở lại để tính tiền thì những người khác đều bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Chạy khoảng vài bước thì đã nhìn thấy thiếu niên mặc áo lông màu lam đang đi ở phía trước.
Dường như hắn không muốn hai người Trần Vi phát hiện, cho nên không dám tới gần mà chỉ lén lút theo từ xa.
Lục Tân và những người khác cũng đi theo thiếu niên từ xa.
Cũng may là lực chú ý của thiếu niên áo lông đều tập trung hết lên người Trần Vi, cho nên cũng không để ý tới đám người đi theo phía sau.
Đi khoảng bốn năm phút, khi đã tới gần cuối đường thì thiếu niên áo lông đột nhiên ngừng lại.
Những người khác đều nhanh chân tìm chỗ ẩn núp, họ ló đầu ra ngoài nhìn, lập tức đều cảm thấy giật mình.
Thì ra ở cuối con đường này có một khách sạn, Tào Diệp và Trần thì đang đứng ở trước cửa.
Tào Diệp kéo Trần Vi, dường như là muốn dẫn cô vào, nhưng Trần Vi thì lại thẹn thùng lắc đầu.
Sau đó Tào Diệp bỗng nhiên tức giận, hất tay Trần Vi ra rồi bước nhanh ra ngoài.
Trần Vi vội vàng đuổi theo, chỉ nghe Tào Diệp lớn tiếng nói mấy câu gì đó, có thể loáng thoáng nghe được một câu:
"Thì ra ngươi cũng chẳng yêu ta"
Trần Vi nghe xong thì rõ ràng có hơi do dự, Tào Dự thì vẻ mặt hung dữ kéo tay Trần Vi vào trong khách sạn.
"Ông trời ơi..."
Bên cạnh Lục Tân bỗng phát ra tiếng nghẹn ngào khổ sở:
"Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì..."
"Vì sao ông trời lại trừng phạt ta, để cho ta nhìn thấy cảnh này?"
Hoàn toàn có thể nhìn ra Tiểu Mạnh sắp phát điên rồi.
Những người khác đều cảm thấy hơi đồng tình, sau đó lại không biết có nên rời đi hay không.
Nhưng trái lại, Lục Tân lại nhíu mày, căng thẳng nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo lông.
Tiểu Mạch có vẻ như sắp phát điên, nhưng thiếu niên áo lông lại đau khổ hơn gấp mười lành.
Mặc dù cách nhau mười mấy mét, nhưng Lục Tân vẫn có thể nhìn thấy thiếu niên đang nắm chặt nắm đắm, cơ thể run rẩy kịch liệt.