Chương 1301: Đến Người Thứ Ba Cũng Không
Người thiếu niên này, dù ăn mặc rách rưới nhưng lại rất có cốt khí, cái gì cũng không nói, chỉ biết mắng:
"Các ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi, chẳng qua là có tiền thôi mà? Nói cho các ngươi biết, ta không sợ mấy kẻ có tiền như các ngươi đâu, một mạng đổi một mạng, dù sao thì ta cũng không chịu thiệt."
"Ai mà rảnh đi đổi mạng với ngươi chứ..."
Đám người Tiếu Viễn và Cao Nghiêm vừa bực vừa tức, nhưng lại không thể nói gì, hơn nữa dù họ có hỏi thế nào thì thiếu niên này vẫn ngậm miệng không nói.
"Ngươi mau nói đi."
Nhìn dáng vẻ nổi điên của hắn, ngay cả Lục Tân cũng có chút sốt ruột.
Mặc dù hắn thích nghe người khác nói mình có tiền, nhưng cũn đâu thể để thiếu niên này mắng mãi được, chậm trễ thời gian lắm.
Hắn cố gắng thả lỏng bản thân, ôn hòa nhìn thẳng vào thiếu niên ngay thẳng và quật cường này:
"Có lẽ ta sẽ giúp được cô gái kia..."
"Ngươi..."
Nghe Lục Tân nhắc tới Trần Vi, thiếu niên dừng lại một thoáng, rồi lại tiếp tục giãy giụa.
Tiếu Viễn bị cảnh này dọa tới lui ra sau, Cao Nghiêm và Tiểu Mạnh lại nhanh chân chạy tới cản.
Nhưng có lẽ thiếu niên này làm công lâu ngày, nên khí lực rất lớn. Dù thân hình Cao Nghiêm cao lớn, nhưng vết thương lúc trước còn chưa lành hẳn nên dễ dàng bị thiếu niên vùng ra.
Trương Vệ Vũ bò lên, bắp thịt trên mặt đều trở nên vặn vẹo, hắn liều mạng nhào về phía Lục Tân.
"Halz..."
Lục Tân cau mày, trực tiếp móc ra một cây súng.
Họng súng tối om chỉ thẳng vào mặt của thiếu niên.
Trương Vệ Vũ có hơi chút bối rối, vô thức lùi lại phía sau, nhưng rồi lại la lên:
"Một cây súng quèn mà thôi, ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Lục Tân đã đột nhiên nổ súng.
"Đoàng..."
Viên đạn sượt qua tai hắn, bắn vào bức tường phía sau, tạo thành một cái hố bùn sâu hoắm.
Cả người của thiếu niên lập tức cứng đơ.
Bên tai liên tục vang lên tiếng nổ, lực trùng kích to lớn nhanh chóng tràn vào đầu óc.
Hai người đang đè cũng bị hù lùi ra sau, chỉ có điều, dù lúc này không có ai ngăn cản, nhưng thiếu niên cũng không còn dám nhào lên.
Thậm chí hai chân còn liên tục phát run, cơ thể cũng trở nên lạnh cóng.
"Ta tới giúp cô gái kia là vì cảm thấy trên người của cô có gì đó rất kỳ lạ."
Lục Tân thong thả cất súng vào, sau đó nói chuyện với thiếu niên một cách bình tĩnh và thân thiện:
"Cho nên ta không muốn vì sự tức giận của ngươi mà làm chậm trễ thời gian."
"Trả lời vấn đề vừa rồi của chúng ta đi"
"Ta... Ta tên Trương Vệ Vũ, là... là... anh trai của Trần Vi!"
"Từ nhỏ, ta và Trần Vi đã sống với nhau trong Dã Thảo Đường ở thành Nam. Ba mẹ cô ấy chết sớm, bà nội ta đã giúp đỡ và chăm sóc cho cô ấy. Chúng ta và bà nội sống chung với nhau trong một mái nhà, cùng nhau học cấp 1, cấp 2, sau đó, sau đó cùng nhau học lên cấp 3..."
Sau này bà nội qua đời, tiền trong nhà không đủ nên ta nghỉ học để đi làm công, góp tiền để nuôi Trần Vi ăn học"
"Đầu óc của ta không thông minh, học không giỏi, nhưng Trần Vi thì ngược lại, con bé học giỏi lắm. Ta vẫn luôn cố gắng làm việc để nuôi con bé ăn học, ta không chỉ muốn nuôi cô ấy lên cấp 3 mà còn muốn nuôi nàng tới đại học. Cô ấy nói muốn tốt nghiệp sớm, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng ta không đồng ý, ta muốn cô ấy học đại học..."
Sau khi tiếng súng của Lục Tân vang lên, thái độ của thiếu niên điên cuồng kia cũng dịu lại, hơn nữa có lẽ bị thái độ thành khẩn muốn giúp Trần Vi của Lục Tân làm cảm động, cuối cùng cũng thành thật ngồi xuống nói ra lai lịch của mình.
"Chờ một chút, kết hôn?"
"Ngươi và Trần Vi yêu nhau rồi?"
Dù chỉ là vài ba câu nói, nhưng cũng đủ để làm mọi người ở đây giật mình không nhỏ.
Người ngạc nhiên nhất không ai khác chính là Tiểu Mạnh đang nhét giấy trong mũi:
"Từ lúc nào?"
Trương Vệ Vũ nhìn Tiểu Mạnh, muốn nhào tới, nhưng khi liếc thấy Lục Tân đang bình tĩnh nhìn mình thì lại trở nên mềm nhũn:
"Chúng ta sống bên nhau từ nhỏ tới lớn, cũng không biết từ lúc nào đã... đã tới với nhau. Có lẽ là từ lúc bà nội qua đời, trước khi bà mất thì đã nói muốn chúng ta sống chung thật tốt với nhau... Lúc trước, trong trường học có lưu manh muốn quấy rối cô ấy nên ta mới đánh hắn, cuối cùng bị trường đuổi học..." Có lẽ vào đêm hôm đó, chúng ta... ừm... thông suốt."
Cả đám người nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Tiểu Mạnh đã trở nên si ngốc:
"Ta... Ta trở thành người thứ ba rồi?"
Phó tổng Tiếu an ủi:
"Không sao đâu, đừng lo lắng, ngươi còn chưa theo đuổi thành công mà, cho nên không tính..."
Nhưng ai ngờ sau khi nghe xong, mặt của Tiểu Mạnh càng như đưa đám:
"Cho nên ngay cả chuyện tình tay ba máu chó cũng không có vị trí của ta?"
"Sau đó thì sao?"
Lục Tân có hơi đồng tình nhìn Tiểu Mạnh một cái:
"Sau đó thì sao? Sao chuyện lại thành ra thế này?"
"Trần Vi cô ấy..."
Giọng nói của thiếu niên run rẩy, dường như có chút không đành lòng nói ra, âm thanh đều có chút nghẹn ngào:
"Cô ấy, giống như thay đổi... Trước đó, trước đó cô ấy còn nói muốn tranh thủ thời gian tốt nghiệp, sớm tìm được việc làm rồi kết hôn với ta. Nhưng ta lại khuyên cô ấy chuyên tâm học tập, tốt nhất có thể thi tới chủ thành. Nhưng không ngờ, không ngờ... mấy ngày trước, khi ta qua trường đưa phí sinh hoạt cho cô ấy thì phát hiện... Phát hiện cô ấy và người khác đang hẹn hò với nhau... Mới đầu ta còn tưởng rằng cô ấy bị người ta lừa, còn rất lo lắng cho cô ấy, cho đến... Cho đến vừa rồi... Cô ấy thế mà... thế mà lại nói như thế với ta..."