Chương 1302: Cần Có Lý Do
Nói xong câu cuối cùng, giọng Trương Vệ Vũ lại trở nên nghẹn ngào, hắn đưa tay bưng kín mắt.
Mọi người nghe thế thì quay mặt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này họ đã bắt đầu cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Thì ra đây chẳng qua là một chuyện tình cũ rích, nhưng lại rất thường gặp mà thôi...
Tên tiểu tử này cố gắng kiếm tiền, nuôi lớn cô gái, còn đưa tiền cho cô ăn học, hiển nhiên là một người vô cùng tốt. Nhưng không thể không thừa nhận, sau khi cô gái đọc sách xong thì không muốn sống một cuộc sống ở tầng dưới chót nữa, đây cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Từ thị giác của Tiểu Mạnh, gia cảnh của Tào Diệp không được tốt cho lắm.
Nhưng nếu so với Trương Vệ Vũ thì tự nhiên lại tốt hơn nhiều.
Sau khi tốt nghiệp, cô chọn Tào Diệp có ưu thế tốt hơn, dường như cũng không có gì đáng trách.
Đúng vậy, chẳng thể trách, cho nên càng khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
"Không đúng, ta vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ..."
Trong khi tất cả người trưởng thành đều bắt đầu thổn thức vì chuyện này thì Tiểu Mạnh lắc đầu, khó hiểu nói:
"Trần Vi không phải là loại người này, cô ấy là người ta thích, chẳng lẽ ta còn không biết tính cách của cô ấy sao? Phẩm hạnh của cô ấy không thể kém tới mức này được."
Nghe hắn nói thế, trên mặt của Trương Vệ Vũ cũng lộ ra vẻ đau khổ, hắn ôm chặt lấy đầu mình.
"Haiz, là người, ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi..."
Mọi người đều đồng tình nhìn Trương Vệ Vũ, sau đó lại nhìn Tiểu Mạnh lắc đầu.
Để cho một tên nhóc vừa biết yêu đối mặt với việc tình cảm sẽ biến chất hình như có chút tàn nhẫn.
Chỉ là sau khi thằng nhóc này lớn lên sẽ cảm thấy mừng thay cho hôm nay.
Dù sao thì trong cuộc đời của mỗi người, đều cần trải qua một số điều tương tự.
Trải nghiệm vào lúc tuổi trẻ còn sung sức, dù sao cũng đỡ hơn cái tuổi sa vào rồi khó thoát hơn nhiều.
Chung quanh dần trở nên yên tĩnh, đám người cũng bắt đầu chuẩn bị đánh trống lui quân.
Chẳng qua, họ cảm thấy vứt thiếu niên đang đau lòng muốn chết này một mình ở đây hình như có hơi tàn nhẫn, bởi vậy có chút do dự.
Đúng lúc này, Lục Tân lại đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Ta cũng cảm thấy chuyện này không nên như vậy."
Những người chung quanh lập tức quay đầu nhìn hắn.
Tiểu Mạnh cũng quay đầu nhìn sang, trong mắt là ánh sáng của hy vọng.
Lục Tân dường như có hơi phiền não, hắn cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không phát hiện được gì.
Nhưng hiện tại, Lục Tân tự cảm thấy mình đã có thể hiểu được tình cảm giữa người với người, dù cho nó không được nhiều lắm.
Cũng không biết có phải là do cảm giác vi diệu này quấy rối hay không, nói chung hắn càng ngày càng cảm thấy việc này vô cùng kỳ lạ.
Suy nghĩ một chút, Lục Tân mới từ từ mở miệng nói:
"Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy chuyện này không có gì kỳ lạ, nhưng ta vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề..."
"Tỉ như..."
Hắn dừng một chút, rồi hỏi:
"Nếu như cô gái đó là loại người học xong thì lập tức trở mặt, chứng tỏ cô ta là một người bạc tình. Nhưng nếu cô ta là một người bạc tình bạc nghĩa thì sao lại chạy lên dùng cơ thể bảo vệ bạn trai?"
"Nếu chỉ đơn thuần là vì lợi ích, thì..."
Nói tới đây, hắn nhìn sang Tiểu Mạnh:
"Điều kiện của hắn còn tốt hơn cả người nọ."
Người chung quanh đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
"Hơn nữa ta cảm thấy, câu mà lúc nãy ngươi vừa nói rất đúng:
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Lục Tân liếc Tiểu Mạnh một cái, nói tiếp:
"Người nọ gia cảnh không tốt, nhân phẩm cũng không tốt, vẻ ngoài... cũng không sánh bằng ngươi. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là hắn dường như không thích cô gái kia lắm."
"Nói tóm lại, cho dù là điều kiện gia đình hay là phẩm chất cá nhân, hắn cũng không xứng để nữ sinh tên Trần Vi kia yêu thích như vậy."
"Yêu một người..."
Lục Tân có hơi chần chờ, nhưng rồi lại dùng chất giọng kiên định nói:
"Cũng cần lý do"
Cũng không biết là vì bị Lục Tân thuyết phục hay là vì sợ, mà mọi người xung quanh đều không dám phản bác.
Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên im lặng, họ quay mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trả lời.
Qua một hồi lâu, Tiểu Mạnh mới cẩn thận hỏi:
"Vậy phải làm sao đây Tiểu Lục Ca?"
"Ngươi có thể nhanh lên một chút không? Bên kia đã sắp vào khách sạn rồi..."
Trong nhất thời, người chung quanh đều oán giận liếc hắn một cái, nghĩ thầm lúc nào rồi mà còn suy nghĩ mấy thứ này.
"Chuyện này đúng là rất quan trọng..."
Lục Tân ngẫm nghĩ, phải làm sao, đây đúng là một câu hỏi khó.
Dù là mình thì cũng chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mình lại chẳng có chứng cứ, mà người ta thì thoạt nhìn đều là ngươi tình ta nguyện...
Phải làm sao đây...
Đúng lúc này, ở ngoài hàng hiên cách đó không xa đột nhiên truyền tới một tiếng quát to:
"Không ai được động đậy! Lúc nãy có phải là có người vừa nổ súng?"
Mọi người hết hồn, quay đầu nhìn lại, rồi lại sợ tới mức nhảy dựng lên.
Chỉ thấy có hai tuần cảnh mặc thường phục đang cầm súng chĩa vào họ.
Lúc này họ mới nhớ tới, động tĩnh của phát súng khi nãy mà Lục Tân bắn ra không nhỏ, có lẽ nó đã hấp dẫn cảnh sát lại đây.
Họ đều là công dân tốt, nghe thế thì vội vàng giơ tay lên, đồng thời có chút lo lắng nhìn Lục Tân.
Tiểu Mạnh lo lắng, lúc này đã là lúc mấu chốt rồi, nếu như bị cảnh sát đem về điều tra thì chẳng phải...