Chương 1303: Động Tĩnh Hơi Lớn
Lúc này Lục Tân cũng nhìn sang hai vị cảnh sát, dường như nghĩ được điều gì đó, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười.
"Mọi người đừng sốt sắng"
Hắn cười cười, sau đó lấy cái giấy chứng nhận từ trong túi áo ra, giơ tay lên, tiến lên phía trước mở ra cho họ xem.
Sau khi hai vị cảnh sát nhìn thấy nội dung trên giấy chứng nhận thì đều hiện vẻ khiếp sợ.
Tiếp đó, Lục Tân bỗng nghiêm túc nói:
"Ta có chuyện muốn báo cáo, ở khách sạn bên cạnh, có người... thuê phòng trái phép?"
Nếu cầm giấy chứng nhận của Đặc Thanh Bộ Thanh Cảng, đi báo người người khác thuê phòng trái phép thì sẽ có hiệu quả gì?
Hiệu quả rất đồ sộ.
Hai vị cảnh sát ngay lập tức cầm tai nghe báo cáo chuyện này về sổ, yêu cầu thêm cảnh sát tới trợ giúp. Sau đó bày ra vẻ mặt dứt khoát như sắp lâm vào cảnh quyết định giữa sự sống và cái chết.
Lão cảng cầm súng lục, tân cảnh cầm dùi cui, lấy tốc độ bức phá một trăm mét chạy thẳng về khách sạn. Mà trong quá trình này, khắp nơi đều đồng loạt vang lên tiếng còi báo động.
Toàn bộ hệ thống cảnh báo của thành phố vệ tinh số 2 đều được khởi động, tất cả cảnh sát ở gần đó đều ngay lập tức chạy tới trợ giúp.
Cảnh sát vũ trang của đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể phong tỏa mấy con phố xung quanh.
Giám đốc công an tỉnh của sở cảnh sát thành phố vệ tinh số 2 tự mình tọa trấn, chuẩn bị chạy đến tiền tuyến để chỉ huy, nhiệm vụ là: Thuê phòng trái phép.
"Hình như động tĩnh có hơi lớn..."
Nghe tiếng còi báo động vang lên khắp các ngõ ngách gần xa, mấy người Lục Tân trốn ở bên cạnh cũng trở nên sững sờ.
Hắn cũng không muốn làm lớn chuyện như thế, chỉ muốn thuận lý thành chương, tìm một phương án giải quyết thích hợp nhất mà thôi...
Vấn đề ở đây là gì?
Yêu một người cũng cần lý do, vì thế chuyện quan trọng nhất cần làm, chính là hỏi cô gái kia vì sao lại yêu người nọ?
Hơn nữa Tiểu Mạnh nói rất đúng, đều sắp mướn phòng tới nơi rồi.
Khi nãy cô gái này nói với Tiểu Mạnh, sau khi tìm được việc thì sẽ kết hôn, vậy nói rõ hai người họ còn chưa là gì của nhau?
Vì lẽ đó, báo cáo lên cảnh sát, sau đó đi theo để dò hỏi thì chẳng phải rất hợp lý hay sao?
Đám người của phó tổng Tiếu hoàn toàn bị cảnh tượng này chấn nhiếp. Trước đó, khi hợp tác với nhau vài ngày, họ còn mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, vị đại sư bắt quỷ Lục tiên sinh này thật ra cũng là một người bình thường, ngoại trừ việc lớn gang, mang súng và đồng thời dám nổ súng ra thì những thứ còn lại đều bình thường. Nhưng hiện tại, họ đã chứng kiến được mặt đáng sợ khác của hắn... Chỉ tiện tay báo cảnh sát thôi mà cũng tạo ra cảnh tượng lớn thế này ư?
Ngay cả Tiểu Mạnh đang sốt sắng cũng cảm thấy chuyện này hình như có hơi khuếch đại?
Khi xe cảnh sát tới, Trần Vi cũng mới đỡ Tào Diệp vào phòng.
Vốn dĩ sau khi trải qua chuyện này, dù là ai cũng sẽ không có tâm tình tiếp tục. Nhưng Tào Diệp lại vẫn cứ cắn răng muốn làm.
Thậm chí còn hào phóng nói sẽ bồi thường vật trang trí bị ném hư, chỉ cần khách sạn không cần báo cảnh sát.
Vì lo lắng cho hắn, lại không muốn làm trái ý của hắn nên Trần Vi chỉ đành phải trả tiền, sau đó lại dìu hắn vào căn phòng đã thuê.
"Thật sự rất quá đáng..."
Trần Vi vừa giúp hắn xức thuốc vừa đau lòng tới mức đỏ cả viền mắt, cô nhỏ giọng mắng:
"Trương Vệ Vũ điên rồi, sao có thể ra tay nặng như vậy chứ"
Vì để phòng ngừa máu mũi chảy ra, Tào Diệp chỉ đành phải ngửa mặt lên trời. Hắn hơi liếc mắt, nhìn về phần da thịt trong cổ áo của Trần Vi ngồi bên cạnh, trong ánh mắt dường như lóe lên một tia lạnh lẽo và cừu hận muốn báo thù. Hắn hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi thật sự rất tức giận sao?"
Trần Vi tức giận đáp:
"Hắn đánh ngươi thành ra thế này, ta đương nhiên phải tức rồi."
Tào Diệp cười gằn, cố ý nói:
"Nhưng mà hình như hắn và ngươi rất thân thiết, ta nhớ trước kia các ngươi cũng hay đi chung với nhau..."
"Đó là chuyện khi còn bé thôi có được không?"
Trần Vi mím môi, trên mặt lộ vẻ tức giận:
"Ngay cả ngươi cũng không tin ta?"
"Ha ha, tin, ta tin chứ..."
Tào Diệp cười qua loa, vòng tay ôm lấy eo của Trần Vi, thấp giọng nói:
"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là, mỗi ngày ngươi đều nói người yêu ta, chỉ yêu mỗi mình ta, kết quả vẫn có đủ loại người kỳ quái tìm tới. Thậm chí còn có một tên nhà giàu chẳng biết từ đâu chui ra... Bây giờ ta quả thật chẳng có một chút cảm giác an toàn nào..."
"Ngươi bảo ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?"
Trong lúc nói chuyện, hắn cũng đã kéo Trần Vi tới trước mặt mình rồi kề mặt vào ngửi.
Mặt Trần Vi đỏ lên, biết rõ hắn đang muốn làm gì, cô cúi đầu:
"Không thể đợi tới sau khi kết hôn sao?"
"Kết hôn chẳng qua chỉ là một hình thức mà thôi, nếu như ngươi thật sự yêu ta, thì cần gì quan tâm tới mấy chuyện này?"
Tào Diệp thấp giọng nói:
"Hay là ngươi chỉ biết nói mà thôi?"
Trần Vi có hơi bối rối, không biết nên nói cái gì.
Tào Diệp thở dài một hơi, bỗng nhiên ôm chằm lấy cô rồi ngồi đè lên người cô.