Mặt Trăng Đỏ

Chương 1304: Có Người Leo Tường

Chương 1304: Có Người Leo Tường


Trần Vi theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng Tào Diệp lại kêu lên một tiếng, dường như là bị đụng vào vết thương, làm cho cô không dám nhúc nhích thêm.
Tào Diệp cười gằn hai tiếng, cúi đầu nhìn Trần Vi đang nhắm mắt run rẩy ở dưới thân, dưới đáy mắt bỗng lóe lên một tia hung ác.
Hắn hé miệng, không tiếng động nói một câu, phảng phất như là đang tuyên cáo:
"Mọe nó, cuối cùng vẫn là ta có được cô ấy..."
Lúc này trong khách sạn vô cùng im lặng, một sự im lặng tuyệt vọng, màn đêm sắp buông xuống thành phố này, bao phủ tất cả mọi thứ dưới thân.
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài hành lang lại vang lên một loạt tiếng bước chân gấp gáp.
"Mở cửa!"
"Cảnh sát kiểm tra phòng!"
Tiếng quát uy nghiêm vang lên ở ngoài cửa.
"Nhanh lên nhanh lên..."
Rồi đột nhiên, tiếng chuông báo động vang lên khắp bốn phương tám hướng, vô số cảnh sát đứng chặn ở cửa trước cửa sau, trong tay cầm súng, dáng vẻ như đang sẵn sàng đón quân địch.
"Ôi mọc ơi..."
Tiếng động đột nhiên xuất hiện làm cho cả cái khách sạn đều trở nên hoảng loạn, hành lang vốn yên tĩnh không biết vang lên bao nhiêu tiếng kêu loạn, tiếng mặc quần áo, tiếng nhảy xuống giường, tiếng hỏi quần đâu, thậm chí còn có người đang hỏi nhảy từ lầu bốn xuống liệu có chết hay không.
Giống như chọi một hòn đá vào rừng cây vốn yên tĩnh, không biết đã làm kinh động tới bao nhiêu đôi chim song túc song phi không hợp pháp.
"Trời ạ..."
Đám người đang đứng nhìn lén ở cách đó không xa đều kinh ngạc:
"Nhiều người quá vậy?"
Họ vốn chỉ muốn báo cáo một đôi thôi mà...
Đặc biệt, họ thậm chí nhìn thấy có một bóng người đàn ông chỉ mặc một cái quần lót đột nhiên chui ra từ cửa sổ, sau đó vô cùng mạnh mẽ nhảy ra ngoài, nương theo ống dẫn khí ấm dán trên tường bò lên mái nhà, sau đó "vèo" một tiếng, xông thẳng lên phía trên.
Người nọ rất nhanh đã leo tới nóc nhà, sau đó nhanh chóng chạy mất dạng.
Làm cả đám người đang nhìn sợ tới mức sắp lọt cả con ngươi ra ngoài.
"Thời buổi này, làm mấy chuyện này thôi mà cũng cần phải leo tường chạy nóc sao?"
Lục Tân cảm thấy có hơi nghi ngờ:
"Sao bóng lưng của người đàn ông vừa chạy kia lại giống Thằn Lần quá vậy?"
Không đúng, có lẽ là mình nhìn lầm rồi?
Sao Thần Lằn lại ở thành phố vệ tinh số 2 được...
Với lại Thần Lần hình như có một đặc quyền nào đó, hẳn là không nên sợ bị phát hiện mới đúng, trừ phi... Hắn sợ chồng của người ta phát hiện?
Rất nhanh sau đó, họ nhìn thấy Trần Vi và Tào Diệp bị cảnh sát dẫn ra ngoài, hơn nữa cảnh sát còn thuận tiện bắt thêm vài đôi.
Họ đều bị trói tay ra sau lưng, đang cúi đầu xếp hàng để leo lên xe cảnh sát. Trong đó có không ít người vẫn còn cố gắng giải thích:
"Chúng ta thật sự hợp pháp mà..."
Sau đó lại nghe cảnh sát lạnh lùng răn dạy:
"Về sở rồi nói, với lại nếu hợp pháp thì các ngươi chạy cái gì?"
"Đi thôi!"
Thấy Trần Vi và Tào Diệp đều bị dẫn đi, Lục Tân cũng yên tâm đứng dậy.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn sang:
"Đi đâu?"
Lục Tân cười nói:
"Đương nhiên là tới sở cảnh sát để xem họ nói thế nào rồi..."
Vào lúc này Lục Tân cũng hiểu được ý nghĩa của việc muốn làm gì thì cứ tìm quan chức, quả nhiên bớt việc hơn rất nhiều. Hơn nữa Trần Tinh đã từng nói rằng, nếu có vấn đề gì thì hãy tận lực tìm cảnh sát.
Xem ra lần này đám người của phó tổng đã được mở mang thêm tầm mắt. Trước kia, họ dù có tưởng tượng thế nào thì cũng không tưởng tới việc có một ngày, đội điều tra những sự kiện thần bí được thành lập bởi những nhân viên nhàn tản trong xã hội như họ lại có khả năng điều động cảnh lực. Đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Tân quen cửa quen nẻo dẫn họ vào sở cảnh sát, sau đó thân thiết chào hỏi với nhân viên trong sở thì càng khiếp sợ hơn.
Đám người vừa mới lên lầu hai thì đụng phải một nữ cảnh sát đang đâm đầu đi tới, người này nhìn thấy Lục Tân, nhất thời vừa mừng vừa sợ.
Nhưng cô rất nhanh phản ứng lại, quay đầu nhìn đồng hồ, sắc mặt rất kỳ lạ.
Còn chưa tới giờ cơm mà...
"Ta tới đây là vì chuyện khác."
Lục Tân đành phải cười giải thích với cô:
"Ta muốn các ngươi dò hỏi đôi học sinh vừa mới áp về kia thật kia."
Nữ cảnh sát ngẩn ra, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc:
"Được."
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."
Trong một căn phòng chật chội, Trần Vi vừa tức giận vừa uất ức, cô cố gắng giải thích:
"Chúng ta thật sự là người yêu của nhau."
"Người yêu cũng không được."
Nữ cảnh sát ngồi đối diện nghiêm túc nói:
"Đủ mười tám tuổi chưa? Ngươi nghĩ nơi này là ngoài tường hay sao? Muốn làm gì thì làm à?"
"Đủ rồi, chẳng phải ta đã đưa chứng minh cho các ngươi xem rồi ưe"
"Vậy cũng là vừa mới đủ."
Đối mặt với sự dò hỏi của nữ cảnh sát, mặt Trần Vi đỏ lên, có hơi xấu hổ. Chỉ có điều, cô không nói mình bị Tào Diệp ép đi vào, mà chỉ nói mình cũng tự nguyện theo. Khi nghe nữ cảnh sát hỏi quan hệ giữa mình với Tào Diệp thì cô ngay lập tức giải thích:
"Chúng ta là người yêu của nhau thật, chúng ta quen nhau lâu rồi, hơn nữa ta cũng đã tốt nghiệp cấp 3, ta định là sau khi tìm được việc làm sẽ kết hôn với hắn."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất