Chương 1305: Thay Đổi Ký Ức
Nữ cảnh sát hơi nghiêng đầu, nhớ tới lời mà Lục Tân đã nói, thế là cố ý quan sát Trần Vi một chút rồi hỏi:
"Nói thử quá trình các ngươi quen nhau cho ta nghe xem, nếu không nói được thì chứng tỏ các ngươi chắc chắn không phải là người yêu của nhau."
"Chuyện này..."
Trần Vi chần chờ một chút, có lẽ là không nghĩ tới sẽ bị hỏi vấn đề này nên cô có chút do dự:
"Hắn không thích ta nhắc về chuyện khi đó..."
Nhưng nữ cảnh sát vẫn nhớ tới giao phó của Lục Tân, thế là lập tức nói:
"Ngươi tốt nhất là nên nói cho rõ ràng, nếu không người gặp phiền phức chính là hắn"
"Khi nấy người của chúng ta đã đi điều tra, tuy rằng các ngươi không có giao dịch tiền bạc, nhưng hắn đã mua cho ngươi... hai trái táo!"
"Xem đi, tới hơn... một đồng tiền!"
"Nếu như ngươi không thể chứng minh các ngươi là tình nhân, thì một đồng tiền này chẳng khác nào là tiền chơi gái..."
"Khi lập án, chúng ta sẽ ghi chuyện này vào trong tư liệu của các ngươi..."
"Đừng mà đừng mà."
Trần Vi sợ hết hồn, lập tức giải thích:
"Chúng ta thật sự ở bên nhau lâu rồi, hơn nữa ta cũng rất yêu hắn"
"Tuy rằng khi còn ở trường học hắn không xuất chúng, cũng có rất nhiều người nói xấu hắn. Thế nhưng, thế nhưng những bạn học kia lại không biết ta và hắn đã quen biết nhau từ lâu, chúng ta nương tựa lẫn nhau từ nhỏ cho đến lớn, hắn rất quan tâm và chăm sóc cho ta."
Nói một hồi, Trần Vi dường như cũng bắt đầu nhập tâm, cô nhẹ giọng nói:
"Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rất rõ, lúc ta còn học cấp 2 thì ba mẹ đã bị cái giáo hội gì đó dẫn đi. Ta đi theo bà nội ở cạnh nhà tới thành phố vệ tinh số 2, khi đó nhà ta rất nghèo, nhưng Tào Diệp lại đối xử với ta rất tốt, còn lén lút đưa đồ ăn ngon cho ta, bảo vệ ta trước mặt những người xa lạ..."
"Ta bị người ta bắt nạt ở trong trường, hắn còn vì ta mà đánh nhau với người kia."
"Hắn không dám ăn đồ ăn ngon, không nỡ mua quần áo mới, nhưng lại đem toàn bộ tiền tiết kiệm đưa cho ta..."
"Ta còn nhớ, khi đó ta sốt cao, hắn để chân trần cõng ta chạy tới bệnh viện, cầu xin bác sĩ cứu ta..."
"Hắn chính là người tốt nhất trên đời này..."
"Đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ, lúc đó hắn đã nhịn đói ba ngày rồi, nhưng vẫn làm ra vẻ ăn rất no rồi dẫn ta đi ăn gà rán. Nói là phải cổ vũ ta thi cho tốt, để ta có thể lên chủ thành học đại học.
Ta nhìn thấy bọng máu vì làm việc quá nhiều trên tay hắn, bèn nói là ta không muốn đi học nữa. Ai ngờ hắn lại tát ta một cái, đó cũng là lần đầu tiên hắn tức giận với ta, hắn nói ta nhất định phải đi học, hắn tuyệt đối sẽ không cho ta nghỉ học..."
"Chỉ khi ta đi học thì tương lai mới có thể không khổ như hắn..."
Nữ cảnh sát nhìn dáng vẻ vừa nói vừa nỡ nụ cười hạnh phúc của Trần Vi, không khỏi cau mày lại.
Vẻ mặt lúc nói mấy chuyện này của Trần Vi đều rất tự nhiên và chân thành.
Đều là phụ nữ với nhau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự xúc động dịu dàng và chân thực trong lòng của cô bé tên Trần Vi này.
Cô cẩn thận nghe, rồi nhịn không được hỏi:
"Bà nội hàng xóm của cô là ai?"
"Hả? ?"
Trần Vi ngẩn ra, vẻ mặt hình như có hơi mê man, qua một hồi lâu, trên mặt mới xuất hiện vẻ căm ghét. Cô nói:
"Là bà nội Lưu, bà ấy đối xử với ta rất tốt, quan hệ của ta với cháu trai bà ấy trước đây cũng không tệ. Nhưng mà hắn... hắn càng ngày càng quá đáng..."
"Hắn cứ ở phía sau lén lút nhìn ta, thừa dịp chúng ta lên cầu thang thì ở dưới nhìn lên..."
"Có một lần, hắn thậm chí còn thừa dịp ta đi vệ sinh..."
"Ai nha, nói chung hắn rất kỳ lạ."
Trần Vi dường như có gì rất khó nói.
"Rõ ràng ta với hắn chẳng có quan hệ gì, nhưng hắn lại cứ làm mấy chuyện đáng ghét như thế với ta. Hơn nữa hắn còn điên tới mức quấn lấy ta không buông, lúc trước hắn đã từng tới tìm ta một lần, ta không dám đắc tội hắn nên chỉ dám tránh né. Nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay hắn lại đám theo dõi ta và Tào Diệp, thậm chí... thậm chí còn xông lên đánh Tào Diệp."
Trần Vi nói tới đây thì ngừng, nhưng trên mặt hiện rõ sự chán ghét và phản cảm.
"Chuyện này..."
Trong lúc nữ cảnh sát hỏi cung thì đám người Lục Tân cũng ngồi phía sau mặt kính quan sát toàn bộ quá trình.
Khi họ nghe được lời mà Trần Vi nói thì vẻ mặt trở nên vô cùng quái lạ. Cả đám người đều nhìn về phía Trương Vệ Vũ, có người nghi hoặc, có người ngạc nhiên, thậm chí còn có người lộ ra vẻ bất bình căm ghét...
Mà Trương Vệ Vũ sau khi nghe xong thì cơ thể lại bắt đầu run rẩy, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt.
Gương mặt cũng dần trở nên vặn vẹo, hai tay bấu chặt vào nhau, gân xanh lộ cả ra ngoài.
Có thể thấy hắn đã không thể khống chế được chính mình, cơ thể run rẩy liên hồi, vành mắt cũng trở nên đỏ chót. Trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin và không hiểu, một hồi lâu sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân như cầu cứu. Hắn khó khăn nói:
"Những lời mà cô ấy nói... đều là sự thật..."
"Nhưng mọi thứ..."
Hắn dùng hết khí lực toàn thân để hô lên:
"Mọi thứ đều trái ngược hết rồi..."
"Người đối xử tốt với cô ấy từ nhỏ tới lớn chính là ta, đánh nhau vì cô ấy chính là ta, người cõng cô ấy đi bệnh viện..."
"Cũng chính là ta..."