Chương 1306: Bất Thường
"Chuyện quỷ quái gì thế này?"
Nhìn gương mặt thống khổ tới vặn vẹo của Trương Vệ Vũ, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.
Cảm giác như mình sắp bị phân liệt tới nơi rồi.
Đây rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, nhưng hiện tại, sao nó lại trở nên vô cùng phức tạp thế này?
Rốt cuộc ai là kẻ biến thái? Ai là người đã chăm sóc cho Trần Vi?
"Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi tin tưởng ta..."
Trương Vệ Vũ nhìn những ánh mắt nghi ngờ và kỳ lạ ở xung quanh, đau khổ ôm lấy đầu mình.
Trong giọng nói là một sự tuyệt vọng và vô lực:
"Thật mà, những lời ta nói đều là thật, ta không biết vì sao Vi Vi lại nói như vậy, nhưng ta thật sự không làm những chuyện đó.
Nhìn lén dưới váy của nữ sinh, sao ta lại có thể làm ra những chuyện xấu hổ như vậy được..."
"Ta cũng chưa từng đi vào nhà vệ sinh nữ..."
Người chung quanh không ai trả lời, chỉ là sự nghi hoặc trên mặt càng lúc càng sâu.
Dáng vẻ của Trương Vệ Vũ không giống như là đang nói dối.
Tuy rằng trên đời này sẽ có vài người rất giỏi đóng kịch, nhưng sợ rằng dù họ có giỏi tới cũng không đóng thật tới mức này.
Nhưng chuyện này thật sự rất quái dị, làm người ta cảm thấy không hiểu ra sao, không biết nói gì.
Trong lúc cả đám đang quay mặt nhìn nhau thì Tiểu Mạnh đang nhét giấy trong mũi bỗng nhiên đi tới, có chút không đành lòng võ nhẹ vai của Trương Vệ Vũ.
"Nói thật thì, ta tin hắn sẽ không làm mấy chuyện này:
Tiểu Mạnh ngẩng đầu nhìn mấy người Lục Tân:
"Năm lớp 10, hắn học chưa tới nửa năm thì đã nghỉ, khi đó đồng phục trường còn chưa đổi mới, dù là nam hay nữ thì đều mặc quần, nên dù hắn có muốn nhìn thì cũng chẳng có gì để nhìn.
Hơn nữa lúc chuyện ở nhà vệ sinh nữ xảy ra, thủ phạm đã để lại một cái máy ảnh..."
Nói tới đây, Tiểu Mạnh liếc cái áo lông bẩn thỉu trên người của Trương Vệ Vũ một cái, bĩu môi nói:
"Mọi người xem, hắn giống người có thể mua nổi máy ảnh sao?"
Người chung quanh đều nhìn sang Tiểu Mạnh, họ cũng đã lọc được một số thông tin từ mấy lời này.
Vì thế cũng tăng thêm vài tín nhiệm đối với Trương Vệ Vũ.
Nhưng rõ ràng, lời của Tiểu Mạnh cũng không đủ để Trương Vệ Vũ giảm bớt đau khổ.
Trong lòng mọi người đều rõ, thoạt nhìn Trương Vệ Vũ đang cầu xin mọi người tin tưởng hắn, nhưng sự tuyệt vọng của hắn lại tới từ Trần Vi.
Vì vậy có thể hiểu, tuy mặt ngoài Trương Vệ Vũ đang cầu những kẻ qua đường này tin tưởng mình, nhưng trong thâm tâm, thật ra là đang hy vọng Trần Vi có thể tin tưởng.
Nhưng ngặt nổi, người duy nhất chỉ trích hắn, nghi ngờ hắn, lại là Trần Vi.
Có người không khỏi nhìn sang Trần Vi, ánh mắt trở nên kỳ lạ.
Vậy chẳng lẽ, người đang nói dối là Trần Vi?
Chỉ có điều, cô gái nhỏ này thoạt nhìn không giống như người biết nói dối...
Thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, Trần Vi vì giữ gìn bạn trai, nên đã tặng cho Tào Diệp những lời tốt đẹp nhất. Mà những lời khó nghe, bẩn thỉu, cô lại dội hết lên người của kẻ luôn chăm sóc mình từ nhỏ cho tới lớn, thậm chí nghỉ học đi làm thể để nuôi mình ăn học?
Lẽ nào thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong?
"Chuyện có vào nhà vệ sinh nữ hay không đều không quan trọng"
Đúng lúc này, Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Vệ Vũ đang đau khổ ở bên cạnh:
"Chuyện quan trọng nhất là một chuyện khác..."
"Ngươi xác định những việc tốt mà Trần Vi đã nói đều là do mình làm?"
"Hoặc là nói, ngươi xác định Trần Vi lúc trước thật sự yêu mình?"
"Ta...
Trương Vệ Vũ há miệng, mất một lúc lâu mới thốt ra được câu:
"Ta... Ta không biết..."
"Vì, vì trước đây, ta cũng không nghĩ tới mấy chuyện này..."
"Vi Vi cô ấy càng lớn càng đẹp, có đôi lúc ta cảm thấy mình có chút không xứng với cô."
"Nhưng mà, nhưng mà tôi không hiểu. Rõ ràng trước kia cô ấy còn nói muốn tốt nghiệp sớm để kết hôn với tôi. Nhưng sao giờ lại...
"Lại biến thành thế này?"
Bầu không khí trong căn phòng chật hẹp bỗng trở nên yên tĩnh.
Có người theo bản năng muốn nói một câu, là người, thì sẽ luôn thay đổi.
Nhưng lời đã ra tới miệng lại chẳng thể thốt ra, bởi vì chuyện trước mắt này hình như đã nghiêm trọng tới mức không thể dùng một câu để giải thích.
"Về chuyện này..."
Lục Tân trầm ngâm, lúc này hắn đã tìm được đáp án mà mình muốn.
Lục Tân quay đầu, nhìn về phía nữ sinh có ánh mắt vô cùng sạch sẽ đang ngồi đối diện mặt kính, nhẹ nhàng lắc đầu:
".. Vấn đề không nằm trên người cô ấy:
Mọi người vội vàng nhìn về phía hắn:
"Vậy vấn để nằm ở đâu?"
"Chẳng phải vẫn còn một người khác sao?"
Lục Tân đứng lên:
"Chúng ta qua bên kia xem thẩm vấn thể nào rồi."
Ở một phòng thẩm vấn khác, Tào Diệp cũng cúi đầu ngồi đối diện mặt kính.
Bởi vì vụ án lần này cũng không nghiêm trọng, cho nên hắn không bị còng, thậm chí trước mặt còn có một ly nước.
Chỉ là sau khi hỏi thăm một vị cảnh sát thì họ mới biết, hỏi lâu như vậy, ngoại trừ việc mình và Trần Vi đang yêu nhau ra thì Tào Diệp không nói bất cứ thứ gì khác.