Chương 1307: Thẩm Vấn
"Việc này cũng không tiện hồi."
Một vị cảnh sát bất đắc dĩ giải thích với Lục Tân:
"Đôi tình nhân trẻ người ta chỉ đi mướn phòng mà thôi, nếu đã nói rõ mọi việc đều là hiểu lầm, thì những việc khác dù hắn không nói, chúng ta cũng không thể buộc hắn nói được. Đều là mấy đứa nhóc mới tốt nghiệp trung học, cũng đâu thể xách tới phòng tối đánh một trận được?"
"Với lại bên nữ sinh cũng đã nói rõ ràng lắm rồi, ta nghĩ cũng không có gì cần hỏi."
"Hiện tại cũng đã trễ lắm rồi, chúng ta cần phải thả người thôi."
Những người khác nghe xong, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
"Hắn vẫn không chịu mở miệng đúng không?"
Lục Tân suy nghĩ một lúc:
"Vậy có thể để ta vào trong hỏi hắn không?"
Vị cảnh sát kia có hơi do dự, hắn nhìn thoáng qua đám người phó tổng Tiếu một cái, sau đó mới tiến lên, hạ thấp giọng nói:
"Ta biết ngài là người của bộ phận kia, lúc trước ta cũng từng thấy ngài tới đây an cơm vài lần... Tuy rằng cho người ngoài vào phòng thẩm vấn là không hợp quy định, nhưng nếu hai đứa nhóc này có quan hệ với... với loại chuyện kia thì ngài đương nhiên có quyền dò hỏi..."
"Chỉ là... nếu ngài đang muốn trút giận giúp bạn thì tốt nhất..."
Hắn vẫn còn hơi do dự:
"Tốt nhất vẫn là nên để chúng ta làm cho, dù sao hai đứa nó vẫn còn là trẻ con..."
Lục Tân ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại.
Ý của hắn là mình cố ý tới đây là để gây khó dễ cho hai người kia?
Hắn vội vàng lắc đầu:
"Ta không có ý định bắt nạt họ, mà là thật sự có cảm giác hai người này có gì đó không đúng."
"Hả?"
Vị cảnh sát nọ nhìn dáng vẻ đứng đắn của hắn, không khỏi lui về sau một bước, sau đó nghiêm túc trả lời:
"Vậy để ta báo lên cấp trên."
"Nếu là việc này..."
Lục Tân trầm ngâm một lát:
"Ta đưa ngươi một số điện thoại, ngươi cứ chào hỏi bên đó trước rồi tính sau..."
Thật ra nếu báo lên trên thì cũng là một chuyện tốt.
Chuyện của Tiểu Mạnh chính là chuyện cuối cùng mà Lục Tân nhận, và thằng nhóc này cũng là người duy nhất chưa chắc sẽ trả được tiền.
Nếu như báo cáo việc này lên Đặc Thanh Bộ, sau khi xác định là sự kiện ô nhiễm đặc biệt thì hắn chắc chắn sẽ nhận được thù lao.
Nhưng điều khó nói là, chỉ khi nào tìm được chứng cứ xác thực thì các dị biến giả mới báo cáo chuyện này lên trên.
Nếu không lỡ đâu báo lên rồi, cuối cùng phát hiện đó chỉ là hiểu lâm thì chẳng phải mất hết mặt mũi sao?
Hiện tại cũng thế, chỉ có một mình hắn có cảm giác việc này có vấn đề, nhưng lại không có cách nào chứng minh sự chính xác.
Vì thế, sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn quyết định đưa số điện thoại của Hàn Băng cho cảnh sát, hắn nghĩ Hàn Băng sẽ sắp xếp tốt chuyện này.
"Được được..."
Vị cảnh sát kia nhanh chóng đi gọi điện thoại, ba phút sau, hắn trở về, trịnh trọng gật đầu nói:
"Có thể"
Thấy hắn mới đi có một chút mà áo chống đạn cũng đã mặc xong, Lục Tân có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
"Mặc cái này cũng vô dụng."
Nói xong, hắn đứng dậy, dưới tầm mắt của mọi người vòng qua một cánh cửa để đi tới phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Tào Diệp im lặng ngồi trên ghế, dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt của hắn hình như có hơi tái nhợt.
Khi nghe thấy tiếng Lục Tân mở cửa vào, hắn cũng chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Hắn không giải thích, không trả lời, hỏi cũng không nói, tựa hồ như rất chắc chắn mình sẽ được thả đi.
Lục Tân ngồi xuống, móc một cái bật lửa màu đỏng cổ, vừa nhìn là đã biết có giá trị không nhỏ ra để châm thuốc.
Sau đó hắn vừa hút thuốc, vừa im lặng ngồi chải vuốt lại tất cả suy nghĩ trong đầu.
Tào Diệp không nói chuyện, Lục Tân cũng không nói lời nào, chỉ chăm chú hút điếu thuốc trên tay.
Hút xong một điếu thuốc, hắn vẫn không nói chuyện.
Hai phút sau, hắn im lặng.
Năm phút sau, hắn vẫn im lặng.
Ở đằng sau tấm kính một mặt, cả đám người ngồi trong phòng đều mở to mắt, ngơ ngác quay sang nhìn nhau, ai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái này mà gọi là thẩm vấn ấy hả?
Là đang so ai giữ được bình tĩnh lâu hơn ai sao?
Kết quả, Tào Diệp vẫn luôn im lặng là người đầu tiên chịu không được, hắn cảm giác cả người mình đều trở nên khó chịu.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu:
"Sao ngươi lại không nói lời nào?"
Lục Tân ngẩn ra, thản nhiên nói:
"Ta đang suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể bắt ngươi nói ra những chuyện mà ta muốn biết."
Tào Diệp nhìn Lục Tân một cái thật sâu, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục im lặng.
Lục Tân có chút buồn rầu xoa xoa lỗ tai, nhỏ giọng giải thích:
"Thật ra ta rất giỏi thẩm vấn, có thể nói ở Thanh Cảng này, trình độ thẩm vấn của ta nói thế nào cũng có thể... xếp ở năm vị trí đầu? Chỉ có điều phương pháp thẩm vấn của ta có hơi quá khích, hơn nữa còn có xác suất cao tạo thành chấn thương tinh thần không có cách nào chữa trị cho người bị tra tấn. Vì thế vừa rồi ta mới do dự, không biết còn phương pháp nào ôn hòa hơn để làm ngươi khai ra hay không..."
Tào Diệp cúi đầu không nói, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, như là đang cười lạnh.
Hắn còn rất trẻ, trải đời chưa nhiều, nhưng thái độ lại rất kiên định.
Dường như hắn rất tin tưởng vào việc chỉ cần mình không nói lời nào, vậy thì sẽ chẳng có ai làm khó được mình.