Mặt Trăng Đỏ

Chương 1309: Giấy Ghi Chú Tình Yêu

Chương 1309: Giấy Ghi Chú Tình Yêu


Lục Tân đi vào phòng quan sát ở đối diện, đưa mắt nhìn đám người phó tổng Tiếu đang căng thẳng.
Hắn khẽ thở dài, nhìn thoáng qua người trẻ tuổi tên là Trương Vệ Vũ:
"Đã điều tra xong rồi."
"Hả? ?"
Người trong phòng đều ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đặc biệt là Trương Vệ Vũ, hắn dùng sức xoa mặt mình một cái, sau đó dùng một ánh mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong nhìn Lục Tân.
"Đây quả thật là một sự kiện ô nhiễm đặc biệt."
Lục Tân nhìn sang Tiểu Mạnh, quyết định nói tính chất của sự việc trước.
"Gì?"
Tiểu Mạnh nghe vậy thì ngẩn ngơ, sau đó trên mặt là một nét vui mừng không thể che giấu.
Đội điều tra những sự kiện thần bí này của họ hối hả chừng mấy ngày, nhưng mấy chuyện đáng sợ mà những người kia nói đều là mấy chuyện vụn vặt linh tinh. Còn chuyện của mình, lúc mình nói thì chẳng có ai tin. Bây giờ thì tốt rồi, các người ra đây mà xem, cuối cùng chỉ có việc của ta mới là việc thật. Hừ.
Đương nhiên, tuổi của hắn còn nhỏ, không hiểu được hết ý nghĩa trong câu nói của Lục Tân.
Ý của Lục Tân muốn nói là, ngay cả việc giả ta cũng thu tiền, nên việc này đương nhiên cũng sẽ thu...
"Người bị ô nhiễm là Trần Vi, nhưng người gây ra lại là Tào Diệp."
Lục Tân ngồi xuống, sờ sờ túi, phó tổng Tiếu lập tức hiểu ý, móc ra một hộp thuốc lá đưa cho hắn.
Lục Tân nhìn Lục Tân nhìn hộp thuốc lá một chút, lấy ra một điếu ngậm vào miệng, sau đó thuận tay đặt cái hộp thuốc lên bàn.
Tiểu Mạnh vội vàng chạy tới châm thuốc cho hắn.
Lục Tân nhìn cái bật lửa trên tay hắn một cái, ra hiệu không cần, tiếp đó tự mình cầm lấy, sau khi châm thuốc xong thì lại đặt nó ở bên cạnh hộp thuốc.
"Theo như những lời mà Tào Diệp nói, hắn và các ngươi là hàng xóm, hơn nữa cách nhau cũng không xa?"
Lục Tân chậm rãi tự thuật, sau đó nhìn thoáng qua Trương Vệ Vũ một cái.
Thiếu niên đang đứng trong sự dày vò vội vàng gật đầu một cái:
"Đúng thế, chúng ta đều là hộ gia đình chuyển tới đây từ thành phố vệ tinh số 4. Nhưng gia đình hắn có tiền, sau khi làm hàng xóm một khoảng thời gian thì đã chuyển đi nơi khác, mãi tới khi học cấp 3 thì chúng ta mới gặp lại nhau."
"Nhưng ta và Trần Vi, chúng ta... chúng ta không thân quen gì với hắn hết."
"Nhưng hắn và các ngươi, hoặc là nói, hắn và Trần Vi lại rất quen thuộc."
Lục Tân nói:
"Theo như những lời mà hắn nói thì hắn đã yêu thích Trần Vi rất lâu, khi gặp nhau trong trường cấp 3 thì sự yêu thích này lại càng sâu hơn."
"Trong lời tự thuật của hắn, ta phát hiện cô bé này có lẽ đã trở thành một căn bệnh trong tâm trí của hắn. Hắn rất thích cô bé này, nhưng chính hắn cũng rõ, bản thân vĩnh viễn cũng không thể nhận được sự yêu thích của cô bé này..."
"Vì cô không có bất cứ lý do gì để yêu thích hắn"
"Vậy chuyện khi nãy..."
Mọi người càng nghe càng hồ đồ, nếu như thế, sao hai người này lại có thể thành đôi được?
"Sau khi nhận thức được điều này, Tào Diệp rất tuyệt vọng, nhưng lại không muốn từ bỏ, thế là mỗi ngày đều cảm thấy rất dày vò."
Lục Tân nói:
"Cũng chính vào lúc này, hắn tình cờ đi vào một cửa hàng, đồng thời ở trong cửa hàng này, dùng một cái giá vô cùng to lớn để mua một cái... cái gì mà Giấy ghi chú tình yêu? Nói chung là mấy loại tương tự như thế đấy."
Người chung quanh nghe xong, biểu tình càng lúc càng kỳ lạ.
Mà Lục Tân, thì đang chậm rãi miêu tả lại cảnh tượng khi đó mà Tào Diệp vừa nói cho mình.
Đó là một buổi tối mưa rơi lác đác, hắn đi theo sau lưng Trần Vị, nhìn cô và hai bạn học khác trở về ký túc xá nữ. Tiết trời lúc đó vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, nhưng lòng bàn tay của hắn lại căng thẳng tới mức đổ mồ hôi, ở trên là một cái mũ lông bao trùm cả đầu.
Khi đi tới một cửa hàng bên cạnh trường thì hai người bạn kia đi vào trong mua đồ, còn Trần Vi thì ở ngoài chờ.
Cô rất ít khi đi vào mấy nơi như thế này, để tránh việc mình xài tiền lung tung.
Tào Diệp gom đủ dũng khí, tiến từng bước về phía cô.
Giây phút đó, hắn cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí là run rầy.
Bởi vì hắn biết, chuyện hắn lần trước đi vào nhà vệ sinh nữ đã làm rất nhiều người nghi ngờ, thậm chí có không ít nam sinh muốn đi tìm mình để đánh. Nếu như chuyện lần này thất bại, thì chỉ sợ mình không giấu nổi nữa.
Nhất định sẽ có không ít người tới gây chuyện với mình, dù sao đám ruồi yêu thích cô ấy cũng rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn muốn liều một phen, không thì hắn vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa.
Vì vậy, hắn gom hết can đảm và 'tình yêu của mình, đi tới sau lưng của Trần Vi.
Sau đó, hắn đột nhiên kéo cổ áo của Trần Vi xuống, cầm tấm thẻ ghi chú đã được mở ra kề sát phần sau gáy của cô, đồng thời căng thẳng lùi về sau, ánh mắt vừa chờ mong vừa sợ hãi, im lặng đón chờ sự thẩm phán của vận mệnh...
"Á "
Trần Vi sợ hết hồn, toàn thân run lên một cái, vô cùng sợ hãi nghiêng đầu ra sau.
Ánh mắt đầu tiên của cô nhìn thấy Tào Diệp là một ánh mắt sợ hãi, hơn nữa còn bao hàm cả giật mình, căm ghét, phản cảm vâng vâng.
Nhưng khi người trong cửa hàng đi ra vì nghe được tiếng hét thì ánh mắt của Trần Vi cũng xảy ra một sự thay đổi cực lớn.
Từ mê man tới trống rỗng, từ sợ hãi tới choáng váng, phảng phất như một cái máy vi tính đang được khởi động lại chương trình.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô lập tức tỏa ra sự vui sướng và bất ngờ, tức giận đánh mình một cái:
"Dọa chết ta rồi, sao ngươi lại tới đây?"
Giờ phút này, Tào Diệp thở phào một hơi, hắn biết, mình thành công rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất