Chương 1310: Kích Thích
"Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắn nói mình thành công, rốt cuộc là đã thành công cái gì?"
Người cả phòng, bao gồm cả vị cảnh sát đang cởi áo chống đạn ra một lần nữa đều có chút mê man hỏi dò.
"Thành công thay đổi trí nhớ của Trần Vi:
Nói tới chỗ này, hắn quay đầu nhìn Trương Vệ Vũ đang dại ra ở bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Cô gái đó thật sự rất yêu ngươi."
"Thế nhưng trong ký ức của nàng, người khiến cho cô ấy cảm động, những việc làm cho cô ấy yêu thích đều được đổi thành dáng vẻ và hành động của Tào Diệp. Vì vậy, người từng làm cô ấy cảm động, từng đối xử tốt với cô ấy, đều biến thành Tào Diệp..."
"Cùng lẽ đó, những hình tượng xấu xí của Tào Diệp trong lòng của cô ấy cũng bị một người thay thế, và người đó chính là ngươi."
"Nói thật thì mấy vụ thay đổi ký ức kiểu này, dù có hoàn mỹ tới đâu thì cũng sẽ xuất hiện lỗ thủng. Trần Vi sẽ dân nhận ra nhiều điểm khiến mình khó hiểu trong cuộc sống."
"Thế nhưng, ký ức kia lại đem lại cho cô ấy cảm giác về tình yêu, cho nên khi cô ấy theo đuổi nó, ở mức độ nào đó, cô ấy sẽ hình thành thói quen tự thôi miên mình. Những việc mà cô ấy cảm thấy kỳ lạ không phải là không tồn tại, mà là do cô ấy tự lựa chọn việc quên đi, hoặc tự động tìm cho mình lời giải thích."
Tất cả người trong phòng đều im lặng nghe Lục Tân giải thích, nhưng khi nghe xong thì vẻ mặt người nào người nấy cũng trở nên hỗn loạn.
Rõ ràng họ đang nghe lời giải thích, nhưng không hiểu sao càng nghe lại càng cảm thấy hồ đồ.
"Thế nhưng..."
Chỉ có Trương Vệ Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, hắn kích động kêu lên:
"Thế nhưng sự thật không phải như vậy..."
"Tại sao Trần Vi có thể nghĩ về ta như thế..."
"Vấn đề không phải ở chỗ cô ấy nghĩ thế nào về ngươi."
Lục Tân nhẹ giọng nói:
"Vấn đề là ở chỗ, trong ký ức của cô ấy, việc xảy ra chính là như thế"
"Vì lẽ đó, đối với cô ấy mà nói, đây chính là sự thật"
Trương Vệ Vũ dùng sức lắc đầu, thân là một người bình thường không biết gì về ô nhiễm đặc biệt, hắn không hiểu, cũng không thể nào tiếp tục.
"Cô ấy... cô ấy thật sự yêu thích Tào Diệp, rồi lại... rồi lại chán ghét ta?
Lục Tân nhẹ giọng giải thích:
"Cô ấy tin tưởng ký ức của mình, vì lẽ đó, cô ấy không thể khống chế cảm xúc yêu thích hoặc căm ghét sản sinh từ ký ức..."
"Nói như thế, cô ấy thật sự yêu thích Tào Diệp, cũng thật sự chán ghét ngươi."
"Chỉ là..."
Hắn ngừng một chút, nói tiếp:
"Điều này nói rõ, ít ra tình yêu của các ngươi là thật sự"
"Chỉ có điều, nó bị người ta đánh cắp mất rồi."
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng khóc ngột ngạt đầy bất lực sau một khoảng thời gian mê man đau khổ của Trương Vệ Vũ là vang vọng khắp nơi.
Những người khác đều quay sang nhìn nhau, họ vốn nghĩ là đầu óc mình rất thông minh, nhưng không hiểu sao lại cứ liên tục bị nhồi vào đủ loại khái niệm khó hiểu.
Khi bất chợt nghe được những điều này, họ thậm chí không thể tin vào những điều mình nghe được, tình yêu, sao có thể bị người đánh cắp được?
Hình tượng trong trí nhớ cũng có thể bị thay đổi sao?
Một tờ giấy ghi chú, lại có thể làm cho một nữ hài đơn thuần thiện lương, quay sang hận người mình vốn dĩ yêu thương nhất.
Rồi lại yêu, một kẻ... biến thái, mình vừa sợ vừa căm ghét nhất?
"Hiện tại các ngươi đã hiểu chưa?"
Nhận ra sự xoắn xuýt và bối rối của những người xung quanh, Lục Tân bình tĩnh nhìn về phía họ, nhẹ giọng giải thích:
"Đây chính là ô nhiễm tinh thần"
"Có lẽ nó sẽ không giống với những gì mà các ngươi đã nghĩ, nó không phải quỷ, cũng không phải quái, nó là một loại ô nhiễm..."
"Chúng nó không hiền lành như quỷ quái, chỉ muốn hù dọa hoặc là giết chết ngươi."
"Đám ô nhiễm tinh thần này, nó không muốn giết ngươi, trái lại nó muốn ngươi sống cho thật tốt."
"Nó chỉ là thay đổi cách sống của ngươi, để ngươi mất đi lựa chọn sống sót..."
Lời của Lục Tân làm cho tất cả, bao gồm cả phó tổng Tiếu đều nhịn không được rùng mình vì lạnh lẽo.
Vị cảnh sát vừa mới cởi áo chống đạn kia cũng theo bản năng vươn tay ra tìm kiếm cái áo, nhưng vừa mới tìm được nửa đường thì lại thu về. Bởi vì hắn đã chợt nhận ra một vấn đề vô cùng đau đớn, đó chính là khi gặp phải mấy chuyện thế này, cho dù mặc áo chống đạn thì cũng vô dụng.
Thật ra thì đảm người phó tổng Tiểu đi theo Lục Tân điều tra mấy chuyện này là vì muốn tìm một chút cảm giác mới mẻ.
Cho dù có đột nhiên nhìn thấy một con lệ quỷ mặt xanh nanh vàng thì có lẽ họ sẽ cảm thấy sợ.
Nhưng khi nhớ lại, thứ đọng lại nhiều nhất chính là sự kích thích và tư bản để đi khoác lác.
Nhưng hôm nay, khi trải qua sự kiện của Trần Vi, họ không những không đạt được sự kích thích như mong muốn, trái lại còn cảm thấy một sự ngột ngạt và ức chế không thể nào hình dung.
Đó là một cảm giác vặn vẹo, hoang đường, hơn nữa còn khiến cho người ta cảm thấy không còn hơi sức để thở.