Chương 1311: Nghề Tay Trái
"Như vậy..."
Vào lúc này, bỗng nhiên có một người mở miệng, người là Tiểu Mạnh, chỉ nghe hắn thân thiết nói:
"Nếu như Trần Vi là vì tờ giấy ghi chú kia mới biến thành dáng vẻ này, vậy chúng ta chỉ cần gõ tấm giấy ghi chú đó ra chẳng phải là được rồi?
Nghe hắn nói xong, những người khác cũng lập tức ngẩng đầu lên.
Họ quả thật rất quan tâm vấn đề này.
Chỉ với một tờ giấy ghi chú cồn con mà đã gây ra ảnh hưởng lớn thế này, nếu vậy, có phải chỉ cần gỡ nó ra là sẽ có thể giải quyết được vấn đề?
"Giấy ghi chú đã sớm không còn ở trên người của cô ấy."
Lục Tân lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Thứ đồ kia, trong giây phút nó kề sát gáy của Trần Vi thì cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng. Trí nhớ của cô ấy thay đổi, tờ giấy ghi chú kia cũng biến mất, bởi vì nó đã hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa những thứ sai lầm thành đúng đắn"
Lục Tân chỉ giải thích vài câu rồi cũng không nói sâu hơn nữa.
Ô nhiễm tinh thần có đủ các loại hình và cấp bậc.
Ô nhiễm càng sâu, càng khó dọn dẹp.
Nếu một người chỉ bị ô nhiễm mức độ nhẹ, thì qua thời gian, người đó tự nhiên sẽ điều chỉnh lại bản thân và loại trừ những ảnh hưởng xấu.
Nhưng nếu một người bị ô nhiễm mức độ cao thì sự thay đổi đó sẽ được định hình, nếu muốn tự mình giải quyết thì quả thật là trăm khó vạn khó, thậm chí vĩnh viễn không thể.
Hắn nhớ trong một bộ phim cũ nào đó có một câu thoại thế này, nếu người ta càng muốn quên đi một chuyện gì đó, thì trái lại chuyện đó sẽ càng rõ ràng hơn.
Ký ức, là thứ có đặc tính và sự bướng bỉnh riêng.
"Nhưng mọi chuyện không phải là như thế..."
Trương Vệ Vũ dùng lực ngẩng đầu, nức nở nói:
"Tiểu Vi không thể cứ như thế vậy được..."
Hắn nói xong, đột nhiên nhào về phía Lục Tân, quỳ sụp xuống, vừa dùng sức nắm lấy vạt áo của Lục Tân vừa nói:
"Ngươi nói đi, cần phải làm gì mới có thể khiến cô ấy trở lại bình thường? Ta đồng ý trả tiền, thật sự, dù ta có đi làm công cho người ta cả đời cũng sẽ kiếm tiền chữa khỏi cho cô ấy..."
Lục Tân nhìn hắn một cái thật sâu.
Lý tính nói cho hắn biết, dù người trước mặt này có làm công cả đời thì cũng kiếm không được bao nhiêu tiền.
Giống hệt như chính mình khi còn khổ cực làm việc ở trong công ty nhỏ.
Trên thế gian này, có rất nhiều mạng người thật sự không đáng giá, có lẽ cả cuộc đời này, người xem trọng hắn hơn tất cả chỉ có cô gái kia.
Mà hắn, cũng đồng ý làm công cả cuộc đời chỉ để chữa bệnh cho cô gái kia.
Cái này chẳng lẽ là tình yêu?
Để sinh mệnh mềm mại kia, cảm nhận được sự dày nặng của bản thân...
Nghĩ đến đây, Lục Tân bỗng cảm thấy có chút khổ sở. Đối với những người này, có lẽ tình yêu là thứ duy nhất họ có khả năng nắm giữ.
Chỉ tiếc là thứ đồ vật duy nhất mà họ có, cũng có thể bị người khác tùy tiện cướp đi.
"Chuyện này hẳn là không cần ngươi ra tiền."
Một lát sau, Lục Tân mới khẽ thở dài, nhìn Trương Vệ Vũ cười nói:
"Nếu như việc này đã được xác định là ô nhiễm đặc biệt thì sẽ có người tới quản, hơn nữa sẽ có chuyên gia tới giúp Trần Vi trị liệu.
Họ đều rất lợi hại, có rất nhiều cách để xử lý việc này."
"Cho nên, ngươi chỉ cần đi giữ gìn tốt cảm tình của hai người các ngươi là được."
"Dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, là chuyện của chúng ta"
Khi nói ra mấy lời này, ngay cả chính bản thân Lục Tân cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Dù hắn cảm thấy mình là người tốt, nhưng không giống như Trần Tinh và giáo sư Bạch, thường hay nói ra những lời làm nhân tâm phấn chân.
Thế nhưng, vào giờ phút này, hắn cảm giác như mình cần nói gì đó.
"Cảm... Cảm ơn ngươi..."
Vành mắt của Trương Vệ Vũ đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Hắn thật sự rất cảm kích, nhưng lại có cảm giác mình không làm được thứ gì, ngoài việc nói hai chữ cảm ơn.
Nhưng hai chữ này lại quá nhẹ nhàng đối với thứ mà nó gánh vác...
Còn đám người của phó tổng Tiểu, sau khi nghe xong lời này thì đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt dường như còn mang nét vui mừng.
Tiểu Mạnh là người vui nhất, hắn kéo Trương Vệ Vũ đang quỳ dưới đất lên:
"Anh bạn, đừng lo lắng, có Tiểu Lục Ca ở đây, chúng ta không sợ gì hết"
Lục Tân nghe thế thì không khỏi nhìn sang tên nhóc này.
Trong sự kiện này, có người tìm được tình yêu, có người suýt chút được có được người yêu thích, cũng có người vừa hay được cứu vớt.
Chỉ có thằng nhóc này, nói trắng ra là chẳng có được gì.
Nhưng sao dáng vẻ hiện tại của hắn lại còn vui vẻ hơn cả chính chủ thế này?
À quên, thằng nhóc này không phải là không nhận được thứ gì, ít nhất thì người chỉ trả hai mươi vạn cho vụ lần này chính là hắn.
Vừa nghĩ tới mấy chuyện này, Lục Tân bỗng nhiên hít vào một hơi, rồi chợt quay đầu đi ra ngoài.
Bởi vì hắn đã nghe tiếng ồn ào của cánh quạt trực thăng khi chuyển động.
Nói vậy, người của Đặc Thanh Bộ cuối cùng cũng tới.
Phó tổng Tiếu và đám người Tiểu Mạnh thấy thế thì lo lắng hỏi:
"Tiểu Lục Ca, ngươi đi đâu thế?"
"Nếu như đã điều tra rõ việc này có quan hệ tới 'Giấy ghi chú tình yêu:..
Lục Tân vừa trả lời, vừa đi ra cửa.
Đám cảnh sát còn chưa tan đi trong hành lang lập tức nép sang hai bên, tạo cho hắn một con đường đi.
Lục Tân quay đầu lại nhìn đám người của phó tổng Tiếu, cười nói:
"Đương nhiên là phải tới cửa hàng đó để tiến hành niêm phong.
"Thành thật mà nói, mấy chuyện điều tra này không phải là nghề chính của ta."
"Chuyện ta am hiểu nhất, chính là giết quái vật và phá hủy đầu nguồn của những sự kiện thần bí."
Cả đám người sau khi nghe Lục Tân nói xong, không hiểu sao tâm tình lại đột nhiên trở nên kích động.
Đặc biệt là phó tổng Tiếu và Tiểu Mạnh, trong đôi mắt dường như đã xuất hiện sao sáng lấp lánh.
Khi Tiểu Lục Ca nói những lời này, quả thật rất đẹp trai...
Đây mới chính là hình tượng mà đại sư bắt quỷ của chính phủ nên có!