Chương 1312: Khiêu Khích
"Loại ô nhiễm này quả thật rất đáng ghét..."
Trong lúc đi lên tầng thượng, Lục Tân cũng đang mải mê suy nghĩ về vấn đề này.
Nói thật thì trong lòng hắn, quả thật vô cùng chán ghét loại hình thức ô nhiễm này...
Con người ta bởi vì có ký ức, cho nên mới biết mình là ai, mình là người như thế nào.
Tất cả mọi thứ của một con người đều được xây dựng trên ký ức.
Nếu có một ngày, ký ức của con người bị thay đổi, họ không biết mình thích gì, mình ghét gì...
Tới khi đó, họ còn lại được những gì?
Ngoài ra, còn có một chuyện khiến cho Lục Tân vô cùng chán ghét loại ô nhiễm này.
Đó chính là, ngay cả ký ức của bản thân hắn cũng đã từng bị ảnh hưởng.
Nếu như nói, đoạn thời gian ở cô nhi viện Trăng Đỏ là thiếu hụt, là vì mình còn nhỏ nên không nhớ kỹ. Thì khoảng thời gian sau khi mình rời khỏi cô nhi viện, và gặp được Tiểu Lộc lão sư chính là một mối hỗn loạn chân chính.
... Đoạn thời gian ấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
.. Đó cũng là chuyện khiến cho Lục Tân cảm thấy nguy hiểm và trống vắng nhất.
"Đan Binh tiên sinh"
Trong lúc Lục Tân đi tới tầng cao nhất thì nhìn thấy có một tiểu đội mặc đồ phòng hộ, tay cầm rương cầm tủ đang chạy xuống.
Khi nhìn thấy Lục Tân, họ lập tức đứng nghiêm, chào hỏi một câu rồi lại tiếp tục chạy xuống.
"Ừm, chào mọi người."
Lục Tân cũng đứng lại chào hỏi, sau đó mới tiếp tục đi lên. Khi lên tới được tầng cao nhất, hắn nhìn thấy Trần Tinh đang khoanh tay đứng trên đài cao.
Không nghĩ tới cô ấy lại tự mình tới đây.
Là vì sự kiện ô nhiễm lần này còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng?
Lục Tân lập tức đi nhanh mấy bước, nhìn cô nói:
"Tổ trưởng"
"Mệnh lệnh của tổng bộ là, sau khi xác định được đầu nguồn ô nhiễm và mối dây liên kết thì lập tức tiến hành dọn dẹp"
Trần Tinh xoay người lại, trên mặt là một cái kính râm to lớn, mái tóc ngắn bay lên phần phật trong cơn gió được tạo ra từ cánh quạt vẫn còn chưa tắt của trực thăng.
Vẻ mặt của Trần Tinh rất nghiêm túc, cô nói:
"Kế hoạch Thiên Quốc của chúng ta đã tiến hành tới giai đoạn giữa, trước đó đã có một lượng lớn dị biến giả hoặc sự vật thần bí trốn ở Thanh Cảng bị chúng ta phát hiện; số còn lại, sau khi đánh hơi được nguy hiểm cũng đã lặng lẽ rời đi.
"Cho nên sự kiện hôm nay có thể xem là một sự kiện bất ngờ."
"Chuyện này xảy ra là vì ô nhiễm ký ức là một loại hình ô nhiễm mức độ cao, nó che giấu quá sâu, cường độ tinh thần của Búp Bê cũng không thể ảnh hưởng sâu tới như vậy, cho nên mới có thể để nó trốn thoát. Chỉ có điều, cho dù nó là loại hình ô nhiễm nào, thì khi Thanh Cảng đã bắt đầu kế hoạch Thiên Quốc, và vào lúc các nguồn ô nhiễm khác đều theo bản năng tránh khỏi nơi này, nó ở lại..."
Cô ngừng lại, rồi lạnh lùng:
"Chính là một sự khiêu khích đối với Thanh Cảng chúng ta!"
Lục Tân nghe xong thì nhịn không được than thở:
"Vẫn là tổ trưởng ngầu nhất, nói lời hung ác cũng sảng khoái hơn người khác rất nhiều..."
Trần Tinh quay mặt sang nhìn:
"Ngươi đã hỏi ra địa chỉ chưa?"
"Đã hỏi rồi."
Lục Tân vội đáp:
"Số 24 đường Thanh Pha, cửa hàng nhỏ nằm ngay chỗ ngoặt cạnh vườn hoa."
"Được."
Trần Tinh gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại, lớn tiếng nói:
"Lập tức phong tỏa ba con đường xung quanh đường Thanh Pha."
"Ngoài ra, không được sơ tán dân chúng, để đề phòng việc nguồn ô nhiễm hòa vào dòng người để trốn mất."
"Đồng thời mời Búp Bê chuẩn bị sẵn sàng, chú ý đường Thanh Pha, tùy thời bảo vệ những dân chúng vô tội bị liên lụy."
Sau khi sắp xếp xong, cô mới nhìn sang Lục Tân:
"Đã chuẩn bị dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt chưa?"
Lục Tân gật gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống buộc lại dây giày:
"Đã chuẩn bị kỹ càng"
"Làm phiền ngươi."
Trần Tinh gật đầu, họ cũng không phải chỉ mới ho tác lần đầu, cho nên cũng không cần phí lời với nhau.
Lục Tân gật đầu, vừa định xuất phát rồi lại bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi:
"Nhiệm vụ lần này được tính cấp mấy?"
Trần Tinh run lên, đáp:
"Cấp B."
Lục Tân lúc này mới thở ra một hơi.
Bởi vì hắn nhớ rất rõ, nhiệm vụ cấp B, thù lao là ba mươi vạn...
Tâm trạng lập tức khá hơn rất nhiều, Lục Tân trực tiếp đi tới bên mép sân thượng.
Các tiểu đội xung quanh đã bắt đầu tiến hành phong tỏa, nhiệm vụ lần này mơ hồ hiện lên một cảm giác vô cùng gấp gáp. Cho nên Lục Tân cũng không đi xuống bằng cầu thang, mà là tìm một phương hướng, sau đó một đường thẳng hướng chạy về cửa hàng mà Tào Diệp đã nói.
Sự chênh lệch độ cao của những kiến trúc ở đây không lớn, đối với nhện mà nói, dường như cũng không có ảnh hưởng gì...
Lục Tân khóa kỹ túi của mình, sau đó men theo vách tường leo xuống.
Khi leo tới một cửa sổ, thì tình cờ thấy đám người của phó tổng Tiếu đang ngơ ngác mà nhìn sang đây.
Lục Tân phất tay cười với họ, ngay sau đó, hắn nhìn thấy cả đám lùi về sau như ong vỡ tổ.
Thậm chí hắn còn nghe thấy có người hét lên câu có quỷ linh tinh.
"Lá gan của đám này sao nhỏ thế? Nhìn hệ nhện bò tường thôi thì cũng đã sợ tới mức gọi quỷ, sao họ lại có thể theo mình đi điều tra mấy ngày được nhỉ?"
Lục Tân cảm thấy khá kinh ngạc, đám người kia chẳng lẽ là kẻ vừa gà vừa hăng" trong truyền thuyết?
(Tương tự như kiểu yếu mà thích ra gió, sợ ma nhưng lại thích xem phim ma.)