Chương 1313: Nghe Đồn
Để không hù họ sợ chết khiếp, Lục Tân hơi hơi cúi mình, tăng tốc.
Hắn dậm chân nhảy vọt trên mặt tường mấy lần, sau đó nhanh chóng quẹo vào góc phòng.
Trong lúc hắn chạy trên mặt tường như đang chạy trên đất bằng, nhắm thẳng tới mục tiêu định trước, dù là tầm nhìn hay con đường đều xuất hiện những thay đổi vô cùng kỳ lạ, tựa như đã lọt vào một nơi mà mặt đất chỗ nào cũng gồ ghề, nhấp nhô, khắp nơi đều là hố sâu và bùn lầy vậy.
Cơ thể hắn khéo léo nhảy vọt qua các chướng ngại, hắn có cảm giác cả thế giới đã trở nên mới mẻ thú vị hơn trước nhiều.
Khi băng ngang qua một tòa nhà cao tầng, Lục Tân đưa mắt nhìn về phía xa, có rất nhiều xe vũ trang đen thui đang phóng lại đây từ bốn phương tám hướng, tựa như muốn phong tỏa hết cả ba ngã tư đường gần đó. Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, nhưng mọi thứ vẫn chỉnh tề, gọn gàng.
Ngay cả Lục Tân cũng không khỏi bật lên suy nghĩ, có phải sự mỡ rộng kế hoạch Thiên Quốc đã làm cho nguồn ô nhiễm đặc biệt ở Thanh Cảng ngày càng ít đi không.
Vì thế những nhân viên chuyên nghiệp này mới nhàn đến phát hoảng, hiếm được một lần đụng độ với sự kiện đặc biệt nên mới vội vàng chạy tới chơi?
Trong đầu nghĩ ngợi miên man, chân đã chạy tới đường Thanh Pha, hắn tìm một hẻm nhỏ u ám, sau đó đáp xuống đất.
Sau khi sửa sang lại quần áo, hắn bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, phố mới lên đèn, không khí trên đường vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người không hề biết ba con phố đã bị phong tỏa, vẫn còn đang vội vàng dạo phố, ăn cơm, bán hàng, kiếm tiền, hoặc là đánh chồng... họ dùng nhiệt độ và ánh sáng của mình để hâm nóng bầu không khí nơi đây, khiến con đường càng thêm náo nhiệt, cũng càng thêm sặc sỡ, sinh động.
Lục Tân yên lặng đi xuyên qua đám người, bước về phía cửa hàng nhỏ mà Tào Diệp từng nhắc tới.
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không mà từ khi hắn đặt chân lên con phố này tới giờ, xung quanh lúc nào cũng có một ánh mắt dõi theo hắn không rời.
Mà cũng không phải kiểu quá rõ ràng, quá đột ngột, trái lại, nó giống như người này vô tình nhìn thoáng qua hắn, sau đó đến người khác vô tình liếc trúng hắn vậy.
Tựa như chỉ là những ánh mắt đánh giá thường gặp khi dạo bước trên phố, nhưng nếu tất cả mọi người đều dồn mắt lên người mình, vậy hệt như có người đang ẩn nấp ở đâu đó quan sát mình từ đầu đến chân, từ trái sang phải, đánh giá cẩn thẩn không bỏ sót một góc độ nào, hơn nữa còn đang suy đoán xem mình đang làm gì.
Lục Tân không để ý đến chuyện này, bình tĩnh đi lướt qua, đâu thể chỉ vì người khác nhìn mình một chút, mình lập tức chạy tới hồi người ta "Ngươi đang nhìn cái gì" được, đúng không?
Chỉ một lát sau, hắn đã tới được cửa hàng. Thoạt nhìn cửa hàng này chỉ là một cái tiệm tạp hóa cũ nát có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào trong thành phố, trong có bán thuốc lá, rượu, đồ ăn vặt, công cụ sửa chữa, bao cao su...
Đây là một cửa tiệm điển hình của cái dạng ngươi biết sự tồn tại của nó, nhưng chưa từng bước chân vào đó, cũng chưa từng mua những thứ trưng ở bên trong, tất nhiên cũng sẽ không biết hàng hóa đã quá hạn sử dụng chưa, hay là ông bà già đứng phía sau quây đã nhổ nước bọt bao nhiêu lần một ngày...
Lục Tân quan sát cửa hàng nhỏ vài lần, sau đó đi thẳng vào trong cửa hàng, nhỏ giọng nói:
"Mua thuốc lá."
Không gian bên trong cửa hàng vô cùng chật hẹp, khắp nơi chất đây hàng hóa, ở phía trong có một ông già đang ngồi, nửa mặt chìm trong bóng tối.
Thấy người vào nhưng ông ta chẳng hề cử động thân thể, ngay cả rướn người lên ngó cũng không, chỉ thấp giọng hỏi lại:
"Mua loại nào?"
Lục Tân nói:
"Đắt nhất"
Ông già ngồi ẩn mình trong bóng tối bắt đầu vươn tay sờ sờ khắp nơi, sau một hồi mới đẩy tới trước mặt hắn một gói thuốc lá:
"Bạch Tướng Quân, mười liên minh tệ"
"Đúng là đắt thật..."
Lục Tân sờ sờ gói thuốc, mở ra đếm, sau đó cầm một cái bật lửa đặt trên quây lên.
Khói thuốc lặng lẽ khuếch tán khắp cửa tiệm tạp hóa, Lục Tân đưa mắt nhìn ra sau quầy.
Hai mắt của hắn đã thích ứng được với độ sáng bên trong cửa tiệm, nên lúc này có thể thấy rất rõ bộ dạng của ông lão kia.
Thoạt nhìn ông ta hẳn đã gần trăm tuổi, mặt mày nhăn nheo, đôi mắt mờ đục, động tác chậm chạp, yên lặng ngồi phía sau quầy, hệt như một con ma-ngơ- canh.
Lục Tân nhét gói thuốc vào túi:
"Nghe đồn cửa hàng của ngươi có bán giấy ghi chú tình yêu?"
Sau khi hắn nói xong mấy lời này, ông già ngồi sau quây lại chẳng có tí phản ứng nào, hệt như không nghe thấy gì vậy.
"Đó là đồ vật phi pháp."
Lục Tân cũng không tính nghe ông ta trả lời, chỉ nghiêm túc báo cho ông ta biết:
"Vì nó có thể làm nhiễu loạn trí nhớ của người khác. Ta đã báo chuyện này lên cho Bộ dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của Thanh Cảng, hiện tại tổng bộ đã ra lệnh cho ta phong tỏa cửa hàng này của ngươi, đồng thời bắt ngươi về bộ."
Đối phương vẫn không nói gì.