Chương 1315: Thoáng Hiện
Lục Tân hơi cau mày, sức mạnh tinh thần vô hình lập tức khuếch tán ra ngoài, không khí xung quanh cũng trở nên dày dính, vặn vẹo.
Tất cả bàn tay đều bị không khí vặn vẹo này bẻ gãy, phá hủy.
Đống kệ hàng đổ sụp cũng được sức mạnh tinh thần của Lục Tân nâng lên, sau đó xếp về lại chỗ cũ trong nháy mắt.
Cả tiệm tạp hóa như thoáng trải qua cơn động đất nhẹ, sau đó lại nhanh chóng trở về hình dáng ban đầu.
"Ôi chao..."
Đến tận lúc này, ông già ngồi sau quầy mới bỗng dưng tỉnh lại, nhưng hình như ông ta chẳng hề nhận ra xung quanh có gì lạ, vẫn bình tĩnh run run ngẩng cổ lên, hỏi:
"Mua đồ?"
"Tỉnh rồi à?"
Lục Tân nhíu mày, móc ra tờ tiền mười tệ, đẩy tới trước mặt ông ta, sau đó xoay người đi ra khỏi tiệm tạp hóa.
Đứng ở ven đường náo nhiệt, hắn giơ tay nhấn xuống phần đuôi gọng kính, báo cáo:
"Thứ kia đã chạy thoát, hình như nó có thể trốn tránh trong ký ức của con người, dưới tình huống không giết chết người đó, rất khó để bắt hắn lại"
"Không sao, hắn chạy không thoát."
Ở đầu dây bên kia, Trần Tinh chẳng hề lo lắng, lưu loát nói:
"Ta đã để Búp Bê ra tay, ép hắn chui ra rồi."
"Cần đến Búp Bê ra tay?"
Cất bước đi ra ngoài cửa, nhìn màn đêm đã che phủ khắp ngã tư đường, Lục Tân có hơi ngạc nhiên.
Một nhiệm vụ cấp B thôi mà...
"Cảm giác, cảm xúc, dục vọng, nhận thức, bản năng, trí nhớ, cái tôi, đó bảy khuyết điểm của con người."
Giọng Trần Tinh vang lên từ trong tai nghe, trầm ổn cũng rất lạnh nhạt:
"Và đồng thời cũng là bảy trình tự ô nhiễm tinh thần"
"Bảy trình tự, cái này nặng hơn cái kia"
"Ô nhiễm về mặt trí nhớ là loại gần mình nhất, nặng nề nhất, và cũng là loại khó phát hiện nhất"
"Vì, dù là lĩnh chủ tinh thần nhưng nếu giá trị đồng bộ với ô nhiễm thể không đạt từ bảy mươi phần trăm trở lên thì cũng không thể phát hiện ra nó bất cứ lúc nào. Mà bất cứ cơ thể bị ô nhiễm nào, dưới tình huống bị sức mạnh tinh thần của nó ảnh hưởng thì trí nhớ đều sẽ phát sinh biến hóa vi diệu..."
"Hơn nữa, chúng ta suy đoán rằng sở dĩ nguồn ô nhiễm này chịu ở lại đây, rất có thể là vì muốn điều tra về kế hoạch Thiên Quốc của chúng ta cũng như phần trăm đồng bộ..."
Lục Tân nghe xong, trong lòng cảm thấy nôn nao:
"Vậy chúng ta đã đạt tới chưa?"
"Còn lâu mới tới."
Trần Tinh bình thản trả lời:
"Kế hoạch Thiên Quốc chỉ vừa mới bắt đầu, giá trị đồng bộ cao nhất của chúng ta cùng lắm cũng chỉ có ba mươi phần trăm."
Lục Tân cảm thấy hơi ngoài ý muốn:
"Vậy...
"Nhưng theo tình hình trước mắt, giá trị đồng bộ không quan trọng.
Trong giọng nói Trần Tỉnh như xen lẫn chút mỉa mai, cô nói:
"Quan trọng là... Hắn xem thường Búp Bê."
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau, Lục Tân đã bước tới cửa tiệm tạp hóa, đưa mắt quan sát ngã tư đường xung quanh.
Dường như những người đang dạo bước trên đường không hề phát hiện vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Ai mua đồ thì vẫn mua đồ, ăn cơm vẫn ăn cơm, đánh chồng vẫn đánh chồng.
Hình như việc tinh thần thể vừa nãy chạy trốn chẳng tạo ra bất kỷ ảnh hưởng gì lên con người trong thực tại cả.
Chỉ là hắn phát hiện, đôi lúc sẽ có người thoáng ngơ ngẩn, nhưng một hai giây sau là hoàn hồn lại ngay, rồi tiếp tục làm chuyện của mình như không có gì xảy ra.
Một thoáng ngẩn ngơ này của họ cũng làm bạn bè xung quanh, chỉ là khi họ hỏi hắn bị sao vậy, tên nhân loại này cũng chỉ có thể cười cười trả lời:
"Không có gì, chỉ là bỗng nhớ tới một gã quái dị mà thôi..."
Tình trạng lơ đãng, ngơ ngẩn vài giây, rồi chợt tới một người nào đó xảy ra ở rất nhiều người.
Có khi là nhớ tới hồi mình còn nhỏ, vào một ngày nào đó, trên đường tan học về nhà, họ bỗng thấy ở ven đường có một người đàn ông đang mỉm cười với mình, trong tay hắn cầm một cái đồng hồ cát quái lạ, đồng hồ cát trong suốt chứa những hạt cát màu trắng, hạt cát nhẹ nhàng rơi rơi bên trong đồng hồ.
Chỉ là một ký ức tình cờ thoáng qua mà thôi, so với trí nhớ khổng lồ của mỗi một người thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Mà chính người đó cũng không biết tại sao lại nhớ tới chuyện ấy.
Nhưng sự ngẫu nhiên này chỉ xẹt qua não bộ trong thoáng chốc, nên họ cũng chẳng thể nói rõ ra được.
Vì vậy, cả một con đường toàn là người, lại chẳng một ai phát hiện ra rằng trong ký ức của bọn họ, cái người này xuất hiện ở khắp nơi, nhưng lại không cùng một địa điểm, một thời gian, thậm chí là một độ tuổi.
Có thể trong lúc mình ăn cơm, hắn bỗng hiện ra, cầm đồng hồ cát băng ngang qua mình.
Hoặc là trong lúc mình cầu hôn, hắn đứng bên cạnh vỗ tay.
Mà cũng có thể là lúc mình đi vệ sinh, hắn lại trùng hợp ở ngay sát vách...
Nếu nói ký ức của con người là một bức tranh được cuộn tròn lại, vậy khi tất cả bức tranh của mọi người được mở ra, sau đó đặt cùng một chỗ, họ sẽ phát hiện, có một người đàn ông luôn cầm đồng hồ cát trên tay, xuất hiện ở những bức tranh ký ức khác nhanh và luôn đi về một hướng không ai biết.
Nhưng trí nhớ lại vô cùng khổng lồ, nên chẳng có người nào chú ý tới chuyện này.
Cùng lắm họ chỉ cảm thấy khó hiểu rằng vì sao bản thân lại vô thức nhớ tới người kia?