Chương 1316: Trốn Trong Trí Nhớ
Dù là Lục Tân thì cũng chẳng biết phải làm sao với cách chạy trốn đầy kỳ lạ này.
Hắn giương mắt nhìn khắp, mọi nơi toàn người là người.
Hắn có thể cảm nhận được, dao động tinh thần quái lạ vừa xuất hiện trên người ông già cổ hủ kia đã hòa nhập vào trong biển người.
Hay nói đúng hơn là dung nhập vào trong ký ức của từng người trong vùng biển.
Mà mình lại giống như một người đứng cạnh bờ biển, vốn đã bắt được cái đuôi con cá chuối trong tay, lại thình lình để xổng mất, cho hắn cơ hội nhảy vào biển rộng.
Sau đó bóng dáng trước mặt chợt loé lên, nó đã nhanh chóng trốn xuống biển, trốn thật sâu.
Hắn không có cách nào bắt lấy nó, thậm chí ngay cả chút bóng dáng cũng chẳng thấy được.
Trừ phi tát cạn cả vùng biển, hoặc là trực tiếp nấu sôi thì may ra.
Mà chuyện đó cũng chẳng khó khăn gì, chỉ là không nên thôi... bổi dù sao khắp vùng biển này đều là những người sống còn đang sờ sờ.
Ngay cả mình đều cảm thấy có hơi quá sức, không biết với năng lực của mình thì Búp Bê sẽ làm thế nào?
"Không biết nguồn ô nhiễm có liên quan tới trí nhớ này đã ẩn núp ở Thanh Cảng bao lâu, nhưng nếu hắn dám ở lại nơi đây dù biết kế hoạch Thiên Quốc của Thanh Cảng đã được thi hành, thậm chí còn tiếp tục tản mát sự ô nhiễm của mình, vậy nói lên rằng gan của hắn rất lớn...
Trần Tinh nói trong tai nghe:
"Loại trừ trường hợp hắn là kẻ ngu, thế thì khả năng cao là hắn đã chuẩn bị xong đường lui:
"Nếu hắn thật sự có thể ẩn giấu trong trí nhớ của con người, hơn nữa chạy trốn thông qua trí nhớ, vậy chắc chắn chúng ta chẳng thể làm gì được hắn."
"Vì kiểu tồn tại này còn quỷ dị hơn cả hệ linh hồn, cũng càng khó bị phát hiện hơn hệ linh hồn"
"Dĩ nhiên, mức độ khống chế của nó với người khác sẽ yếu hơn hệ linh hồn rất nhiều, đây là ưu và khuyết của hai năng lực khác nhau"
"Nói một cách dễ hiểu thì chỉ cần trong ký ức con người có khoảng trống, vậy sẽ có không gian cho hắn ẩn náu..."
Lục Tân bây giờ đã là nhân viên lão làng, là tiểu đội trưởng Đan Binh, nghiệp vụ đứng đầu toàn bộ Thanh Cảng.
Những lời Trần Tinh nói hắn hiểu, chỉ cần trong trí nhớ có khoảng trống thì hắn có thể ẩn núp vào?
Vậy thì quá rộng.
Trong ký ức của ai mà chẳng có khoảng trống, hơn nữa có ai mà không có lúc vô tình nhớ tới một người chẳng liên quan gì tới mình?
Liên tưởng đến tình huống lúc nãy, lý do hắn ẩn núp bên trong tinh thần của ông cụ ở tiệm tạp hóa, liệu có phải là vì ông cụ đã quá lớn tuổi, thậm chí còn hơi ngây ngốc, nên khoảng trống trong ký ức của ông ta nhiều hơn hẳn những người khác, nên nếu hắn muốn trốn đi cũng sẽ tương đối dễ dàng?
Nhưng thế thì làm sao bắt được người này?
Trong lúc đang suy tư về vấn đề này, Lục Tân bỗng cảm nhận được xung quanh như có làn sóng vô hình ập tới.
Làn sóng này tựa như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, nhưng càng ngày càng dày đặc.
Ba con phố gần đây đều đã bị phong tỏa, ngoài dây phong tỏa là một đám lính tiếp viện mặc đồ bảo hộ, trong tay cầm vũ khí đặc chế. Nhưng họ cũng chỉ phong tỏa thôi, đâu có thu hẹp diện tích, cũng đây ra lệnh gì cho những người bên trong.
Bọn họ chỉ lẳng lặng sức mạnh tinh thần này hạ xuống, sau đó, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Vì vậy, cỗ sức mạnh tinh thần này nhanh chóng quét từ ngoài vào trong.
Vô hình vô chất, nhưng ngay khoảnh khắc đó lại khiến còn người ta cảm thấy vui sướng lạ thường, tâm trạng được thư giãn.
Lục Tân lại thấy hơi kinh ngạc, vội xoay người nhìn, đập vào mắt là bóng dáng của Búp Bê.
Loại sức mạnh tinh thần vô hình này mang tới cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
Và hắn thấy... Búp Bê.
Búp Bê đang bước tới từ khắp nơi, sau đó, từng sợi sức mạnh tinh thần nhẹ nhàng hội tụ lại, chồng chéo lên nhau. Giữa không trung, chúng không ngừng ngưng kết, vặn vẹo, hệt như có vô số sợi tơ đang bện thành dáng vẻ của Búp Bê, hơn nữa cũng mặc cái đầm đen vừa dày vừa nặng, trong tay cầm chiếc ô viền hoa xinh xắn...
Không chỉ mình Lục Tân, mà khi sức mạnh tinh thần dần trở nên dày đặc, mỗi người đều thấy được Búp Bê.
Mỗi người ở đây là chỉ mỗi một người đang hiện diện trong vòng vây.
Vốn một phần nhỏ sức mạnh tinh thần của Búp Bê là mượn từ bọn họ.
Vì vậy, dù Búp Bê của hiện tại chỉ là một phân thân được bện thành từ sức mạnh tinh thần, nhưng mỗi một người đều thấy cô.
Mà Búp Bê hay đúng hơn là cách cô xuất hiện trong mắt mỗi người là không giống nhau.
Có người thấy cô chầm chậm bước ra từ cuối ngã tư đường.
Có người lại thấy cô ngồi ở bàn bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm cà phê.
Người khác lại thấy cô xuất hiện trên màn hình to lên đặt phía trên toà nhà, tay cầm micro, lặng lẽ ca hát...
Hình thức có lẽ rất khác nhau, nhưng người nào cũng đều thấy Búp Bê.
Vì thế, trong khoảnh khắc này, trên cả ba ngã tư đường, tất cả mọi người bỗng trở nên im lặng, chỉ biết ngơ ngác ngắm nhìn cô gái xinh đẹp tới nỗi khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Họ quên mất phải dạo phố, quên mất phải mua đồ, quên luôn cả ăn, thậm chí còn quên cả việc đập mấy ông chồng đang nhìn lén một trận.