Chương 1317: Khoá Trí Nhớ
"Đan Binh, có thể chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Trần Tinh mở miệng nhắc nhở qua tai nghe:
"Chắc hẳn nguồn ô nhiễm kia sẽ sớm bị bắt hiện hình thôi."
"Vì dù hắn có ẩn núp kỹ càng cỡ nào, dù nhận ra kế hoạch Thiên Quốc đã được đẩy mạnh thì hắn cũng sẽ không biết sự lợi hại của Búp Bê.
"Năng lực của Bê là mượn sức mạnh tinh thần của những người xung quanh, nhưng cách thức gây ảnh hưởng của cô ấy lại vượt ngoài dự đoán của mọi người."
"Thoạt nhìn, cô chỉ tác động tới tầng thứ nhất, chính là phương diện cảm giác, vì một khi có người thấy cô ấy, người đó rất khó tái dời mắt khỏi Búp Bê. Nhưng khi thời gian người đó nhìn Búp Bê ngày càng lâu, hắn sẽ nảy sinh cảm xúc kích động, thậm chí là vô cùng hạnh phúc..."
"Đây là ảnh hưởng tới phương diện cảm xúc."
"Khi tác động sâu hơn nữa, những người này sẽ nảy sinh dục vọng muốn bảo vệ Búp Bê cực mãnh liệt, đây chính là ảnh hưởng tới phương diện thứ ba."
"Nếu đi sâu hơn nữa, họ sẽ cho rằng Búp Bê là người quan trọng nhất trên thế giới này, đây ảnh hưởng lên phương diện nhận thức."
"Nếu có viên đạn bắn về phía Búp Bê, họ sẽ không chút do dự lao mình tới đố đạn giùm cô ấy, đây là ảnh hưởng phát sinh từ phương diện bản năng."
"Điểm mấu chốt chính là, khi thời gian Búp Bê xuất hiện trước mặt họ đạt tới một khoảng nhất định, bọn họ sẽ từ bỏ tất cả suy nghĩ hiện có, đầu óc tràn ngập hình ảnh Búp Bê. Họ không còn muốn để tâm tới những thứ khác, cũng như quên sạch tất cả sự vật, sự việc xung quanh, trong đôi mắt và tâm trí họ bây giờ chỉ còn lại hình bóng cô ấy"
"Có thể hiểu một cách đơn giản đó là Búp Bê đã khoá trí nhớ của họ lại."
"Đương nhiên, trước kia chúng ta sẽ không cho phép Búp Bê làm vậy, vì một khi đã khoá sẽ không mở ra được, nhưng bây giờ...
"Nhờ việc đẩy mạnh kế hoạch Thiên Quốc, năng lực của Búp Bê cũng được tăng lên."
"Vậy nên, dù bản thân kế hoạch Thiên Quốc không có cách đối phó với nguồn ô nhiễm kia, nhưng Búp Bê vẫn có thể khắc chế được hắn...
Đứng nghe Trần Tỉnh giải thích một lèo nhiều thứ như vậy, Lục Tân cũng không kiểm được mà cất lời tán dương:
"Búp Bê thật sự lợi hại hơn mình nghĩ..."
"Một Búp Bê lợi hại như vậy, đã hoàn thành vô sô nhiệm vụ..."
Vừa nghĩ, hắn vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên mọi người xung quanh đều đã đứng yên bất động.
Xem ra họ đã trúng chiêu nguyền rủa định thân, không thể cử động, chỉ biết đứng yên tại chỗ, ngơ nhắc nhìn khoảng không trước mặt.
Mà khi sức mạnh tinh thần của hắn chậm chạp tới một mức nhất định, sức mạnh tinh thần đặc biệt sẽ trở nên cực kỳ bắt mắt.
"Tìm thấy rồi...
Lục Tân đột ngột nhảy lên vách tường bên cạnh, nhanh chân nhào tới trước.
Vẫn là đạo lý đó, nếu một con cá ẩn mình trong biển rộng, làm sao để bắt, hoặc là giết chết nó?
Rút cạn nước trong biển sẽ tìm được nó.
Nấu sôi cả vùng biển sẽ giết chết được nó.
Nhưng năng lực của Búp Bê không tàn nhẫn tới vậy, cô chỉ... trực tiếp đóng băng cả vùng biển mà thôi...
"Vù,...
Lục Tân giơ chân đạp mạnh vào vách tường thẳng đứng đến nỗi có mấy cái đầu người lập tức nghiêng về một hướng.
Khi suy nghĩ của mọi người gần như đình trệ thì hắn đã có thể cảm nhận được chính xác hơi thở của loại thể tinh thần dị thường này....
Đang lao thẳng về phía hắn.
Ví như lúc này, hắn đang đi đến bên một cánh cửa sổ đang mở.
Mà bên trong cửa sổ có một lão già đờ đẫn đang ngồi xiêu vẹo trên xe lăn và liên tục chảy nước miếng.
Nguồn ô nhiễm này có vẻ thích những người có ký ức trống rỗng hơn.
Lục Tân đứng cách đó hơn hai trăm mét nhưng chớp mắt đã như một con nhện tinh quái lao đến trước cửa sổ.
Hắn mỉm cười thân thiện khi nhìn vào cặp mắt đờ đẫn của ông lão.
"Bạch!"
Lúc này, tuy lão già đang ngồi yên bất động nhưng dường như mái tóc húi cua được kẹp ngay ngắn đều đã dựng thẳng lên.
Rất nhanh, cái cổ thon dài lập tức duỗi ra.
Ban đầu nó to bằng cái nắm tay lại giống như con rắn vun vút chui ra ngoài.
Nó lao về phía người y tá đang đứng cạnh bên xe lăn với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thấy kịp.
Người y tá kia là một chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi.
Vốn dĩ loại sức mạnh tinh thần này có thể dễ dàng chui vào bên trong não của chàng trai trẻ.
Nhưng không ngờ rằng lúc chàng trai này ngây người ra, ánh mắt lại quá tập trung nhìn về phía ngoài cửa sổ, đến mức khi có đạn bắn đến chắc hắn cũng không chớp mắt...
Cho nên khi cái đầu rắn kia mạnh mẽ đánh vào đầu hắn lại giống như đang đập vào một tấm sắt vậy.
Thậm chí Lục Tân còn nghe thấy một tiếng "đoang" rất vang dội.
Nó buồn cười đến mức khiến hắn vô cùng thích thú.
"Đến đây....
Bóng dáng Lục Tân xuất hiện trên khung cửa sổ, đồng thời hắn đưa tay nắm về phía trước.
Trong tầm nhìn của hắn, sau khi con rắn kia vừa đụng phải tấm sắt thì nó liền rơi ra từ trong cơ thể của ông lão. Trông bộ dạng thì có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, trong tay hắn nắm chặt lấy một chiếc đồng hồ cát trong suốt, vẻ mặt tái nhợt vô cùng.
Lục Tân lo lắng nếu trực tiếp bắt nó e là quá nặng tay.