Mặt Trăng Đỏ

Chương 1318: Trả Giá

Chương 1318: Trả Giá


Cho nên lời nói thôi cũng đã đủ bóng gió khiến hắn tự thú rồi.
Dù sao thì cũng phải thẩm vấn xem rốt cuộc hắn thuộc thế lực nào, tại sao lại trốn ở Thanh Cảng, tại sao lại bán những vật phẩm ô nhiễm đặc biệt có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của người khác cho Tào Diệp. Nếu lỡ bị Lục Tân vô tình bóp chết thì Thanh Cảng chẳng còn gì ngoài công dọn dẹp được một nguồn ô nhiễm đặc biệt.... Giá trị quá nhỏ.
"Ngươi không cần lại đây."
Thấy bàn tay Lục Tân đưa về phía mình, người thanh niên kia vừa hoang mang vừa hoảng sợ, không dám hó hé lời nào.
Cùng lúc đó, hắn hung hăng đảo ngược chiếc đồng hồ cát.
"Hửm?"
Đồng hồ cát vừa đảo lại, trong lòng Lục Tân liền có cảm giác quái dị cực độ như trong đầu hắn có thứ gì đó bị bẻ cong vậy.
Cảm giác này rất chân thực, cũng rất ngắn ngủi nhưng trong chốc lát, trí nhớ của hắn liền trở nên rối loạn.
Vừa rồi, thông qua cô gái bị ô nhiễm tên Trần Vi mà hắn mới tìm ra được tiệm tạp hóa này, từ đó tìm thấy nguồn ô nhiễm, sau đó bắt nó về đây. Từng đoạn ký ức này tạo thành một chuỗi logic tuần tự, rồi đạt đến mục đích muốn bắt giữ nguồn ô nhiễm của hắn.
Nhưng sau khi đồng hồ cát bị đảo ngược, những ký ức của hắn bỗng trở nên hỗn loạn như thể bị quậy thành một thứ hồ nhão.
Ký ức bị rối loạn trong chốc lát cũng khiến hắn quên đi bản thân đang định làm gì.
Giống như khi một cộng một nhân sáu trừ ba được bốn vậy, hễ khúc một cộng một nhân sáu bị rối thì khúc được bốn cũng không còn chắc chắn nữa.
Nhưng quá trình này diễn ra rất nhanh chỉ khoảng trong một giây.
Trước kia Lục Tân từng bị ô nhiễm liên tục dài nhất là năm giây.
Lúc đó đang trên đường đi đến thành phố chính thăm người thân thì bị đại não của thần ô nhiễm.
Từ dạo đó, thời gian Lục Tân bị ô nhiễm hay ảnh hưởng cũng càng ngày càng ngắn.
Nhất là sau khi trải qua chuyện ở thành phố Hắc Chiểu, ô nhiễm mà gặp hắn thì gần như sẽ bị pha loãng ngay lập tức, khó mà gây ảnh hưởng gì.
Nhưng hiện giờ khi người thanh niên kia đảo ngược đồng hồ cát, hắn vẫn cảm thấy run sợ một giây.
Thật khiến người khác kinh ngạc.
Dường như ảnh hưởng của loại lực lượng này với hắn còn mạnh hơn so với các loại ô nhiễm khác...
".. Là vì vốn dĩ trong trí nhớ của ta có một khoảng trống lớn ư?"
Suy nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu là Lục Tân lập tức phản ứng lại, hắn lạnh lùng tiếp tục bắt tới.
Lúc này hắn đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết nữa.
Cái bóng màu đen tạo thành một bàn tay to, tiếng cười lạnh lùng của ba Lục Tân cũng vang vọng...
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, người thanh niên kia đã nhanh chóng đưa chiếc đồng hồ cát đến miệng rồi hét lớn:
"Thu hồi tất cả cái giá!"
Câu nói rất ngắn gọn.
Những hạt cát bên trong đồng hồ liền lập tức sôi trào lên.
Cùng lúc đó, rất nhiều người trong Thanh Cảng bỗng nhiên run sợ, ánh mắt trở nên trống rỗng dị thường.
Dường như trong nháy mắt, ký ức trong đầu họ đều biến thành khoảng trống.
Một trong những người xuất hiện sự thay đổi này chính là bảo vệ ở đại sảnh - Tào Diệp.
Lúc trước Tào Diệp đã thú nhận với Lục Tân rằng trong lúc hắn đang vô cùng ủ rũ, đã bị ông lão thần bí ở tiệm tạp hóa kia dụ dỗ rằng phải trả một cái giá nào đó để mua được tờ giấy ghi chú gì đó có thể cho hắn tình yêu mà hắn luôn tha thiết ước muốn.
Sở dĩ hắn chỉ nói "một cái giá nào đó"...
Là vì chính hắn cũng không biết mình phải trả giá gì...
Hắn không phải là một người hoàn toàn không có đầu óc.
Sau khi tận mắt thấy Trần Vi biến hóa, hắn không ham phải thực hiện mộng đẹp nữa mà thay vào đó, hắn sợ hãi.
Đối phương có thể vặn vẹo trí nhớ của Trần Vi thì đương nhiên cũng có thể lấy đi cái gì đó từ trên người hắn.
Cho nên hắn rất sợ, thậm chí hắn còn nghiêm túc ghi chép lại cuộc sống của chính mình.
Nhưng hắn lại phát hiện bản thân có thể hồi tưởng lại các cột mốc quan trọng trong đời mình một cách rất rõ ràng....
Hay đối phương không hề lấy thứ gì đi hết?
Mấy ngày đầu, hắn vẫn bồn chồn không yên, thậm chí hắn không thèm quan tâm đến Trần Vi cũng là vì nỗi khủng hoảng này.
Cho đến giờ phút này, khi nhìn thấy chiếc đồng hồ cát phía xa xa đang động đậy, hắn mới hiểu được, cái giá mà đối phương muốn lấy là gì.
Có lẽ, không nên nói là đối phương lấy đi, mà là đối phương đưa lại cho hắn.
Tào Diệp đang bị tiểu đội hỗ trợ chụp mũ giáp thủy tinh, khống chế chuẩn bị đưa đi thì bỗng nhiên thừ người ra, hai mắt ứ máu.
Một vài cảm giác kỳ quái nhanh chóng xộc thẳng vào đầu óc của hắn.
Hắn nhìn thấy bản thân lúc nhỏ đang được dạy bằng một loại ngôn ngữ thần bí để hiểu những nghỉ lễ khác nhau.
Từ nhỏ hắn đã bị dạy dỗ là phải tự nguyện hiến thân vì thần của mình bất cứ lúc nào....
Trí nhớ hắn lúc này như một bức họa cuộn tròn đang được tô một màu đỏ tươi thắm.
Nếu sự thay đổi này được thực hiện trong một giấc mơ sâu hoặc trong vô thức, thì có lẽ Tào Diệp sẽ không cảm nhận được gì và nó cứ thay đổi một cách tự nhiên thôi. Nhưng vì nó xảy ra trong chớp mắt, còn xộc thẳng vào trong ký ức nên hắn cũng phản ứng lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất