Chương 1320: Nhược Điểm Của Lục Tân
Từng đợt sức mạnh của ba Lục Tân và cái bóng đen ngày càng xoáy sâu đang dồn về phía trước.
Sức mạnh tinh thần màu trắng gắng gượng chống lại cái bóng đang dần mờ nhạt. Nó giống như mũi khoan đang không ngừng phá vỡ sức mạnh tinh thần một cách tàn khốc, khiến chúng vỡ vụn như những đốm lửa bắn ra tứ phía, đồng thời rung chuyển đồ đạc vô cùng dữ dội.
"Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?"
Người thanh niên cầm chiếc đồng hồ cát trong tay mà hoảng sợ.
Lục Tân cảm thấy sợ hãi khi cái bóng không hề giết hắn trước mà lại sợ hãi.
Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên hắn phát ra một âm thanh rất chói tai, đồng thời đưa ra một quyết định mạo hiểm.
Hắn cầm lấy chiếc đồng hồ cát, ra sức hét lớn:
"Tinh thần bao trùm!"
"Vù....
Bỗng một dòng chấn động không khí cực lớn khuấy động trong căn phòng.
Đồng hồ cát lại lóe ra tia sáng chói mắt, ngay lập tức số hạt cát bên trong đã giảm đi một phần ba.
Mà lần này, ánh sáng lóe ra từ đồng hồ cát đã không còn chống lại cái bóng đen nữa mà ngược lại chúng còn không ngừng tản ra, bao trùm lên cái bóng, rồi từ từ lan đến chỗ Lục Tân.
Tính chất của sức mạnh tinh thần màu trắng này vô cùng kỳ lạ.
Nếu dùng kính hiển vi cẩn thận soi vào thể tinh thần màu trắng sẽ phát hiện những phần nhỏ của thể tinh thần là những bức màn ảnh. Từng hình thể khác nhau cấu tạo với nhau thành một mảng trông như phim nhựa. Chúng kết nối chặt chẽ với nhau, trượt trên bề mặt của cái bóng rồi nhanh chóng bao trùm lại.
Giống như mặt biển tối đen được bao phủ một lớp bóng loáng để khi mặt trăng đỏ chiếu xuống sẽ rực rỡ lạ thường.
Lục Tân có hơi kinh ngạc.
Hắn hiểu nguyên tắc tinh thần bao phủ, nhưng hắn không quen lắm ở chỗ sao có người lại "tinh thần bao trùm" lên chính mình?
Bất thình lình, thể tinh thần màu trắng này lao đến rồi vịn vào tay của hắn.
Trước đây đều là hắn chọn bao trùm người khác...
Trong lúc suy nghĩ thì thể tinh thần màu trắng kia đã theo cái bóng đến trước mặt hắn.
Giờ phút này, Lục Tân có hai lựa chọn.
Một là lập tức chặt đứt liên hệ với cái bóng, để tránh loại sức mạnh tinh thần quái dị này tiếp xúc với mình.
Hai là mặc kệ để cho sức mạnh tinh thần ô nhiễm lên hắn.
Hắn đã chọn cái thứ hai mà không ngần ngại.
Dù sao đó cũng là ba hắn, là người một nhà sao có thể cắt đứt quan hệ vào lúc này được?
Ngoài ra, không thể phủ nhận là hắn đang rất hiếu kỳ với loại sức mạnh tinh thần này.
"A?"
Khi cái bóng màu trắng dính vào tay Lục Tân thì liền có một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Không phải Lục Tân, mà là người thanh niên cầm đồng hồ cát kia.
Dường như hắn không ngờ rằng thể tinh thần màu trắng thật sự có thể bao phủ và dính vào người Lục Tân.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra nguyên nhân nên biểu cảm mới trở nên điên cuồng như vậy.
Toàn thân hắn vặn vẹo, dung hòa với thể tinh thần màu trắng, rồi nhanh chóng lao vọt về phía Lục Tân. Thậm chí khoảnh khắc hai sức mạnh tinh thần tiếp xúc lẫn nhau, Lục Tân còn bất ngờ cảm thấy vui sướng, kích động như người vừa sống sót sau tai nạn....
"Cho dù các ngươi có thể phong tỏa ký ức của người khác thì có một người không thể...."
"Đó chính là ngươi..."
"Không ngờ bên trong ký ức của ngươi cũng có khoảng trống lớn như vậy..."
"Tuy lực lượng của ngươi rất mạnh, nhưng nhược điểm của ngươi cũng lớn không kém..."
Khi sức mạnh tinh thần chấn động, phát ra tiếng kích thích và xuất hiện ý nghĩ hưng phấn trong đầu thì cơ thể Lục Tân đột nhiên ngã về sau, hắn theo bản năng lộn một vòng rồi vững vàng đáp trên nóc một chiếc xe có rèm cửa trong tư thế khụy một gối, sau đó còn lắc đầu.
Người thanh niên mặc đồ đen, trong tay cầm đồng hồ cát đã biến mất.
Hắn chui vào trong cơ thể của Lục Tân.
Trong phút chốc khiến Lục Tân cực kỳ tò mò.
Những ký ức của hắn liên tục ùa về, giống như trong khoảnh khắc bất chợt nhớ về người yêu cũ.
Hắn không thể kiểm soát.
Nhưng điều Lục Tân nhớ đến không phải người yêu cũ, cơ bản là hắn chưa từng có bạn gái, hiện giờ cũng không có...
Hắn nhớ lại một chuyện xưa cũ.
Chính xác mà nói là chuyện xảy ra từ khi hắn rời khỏi cô nhi viện đến gặp cô Tiểu Lộc.
Đoạn ký ức này đối với hắn mà nói là trống rỗng, giống như hắn chỉ trải qua trong vô thức.
Nhưng hiện giờ nó lại hiện ra một cách rất rõ ràng.
Trong trí nhớ của hắn bỗng hiện lên cảnh sau khi hắn rời khỏi cô nhi viện, hắn đi chân trần, mặc quần ở cô nhi viện, như người mất hồn đi trên đường phố hỗn loạn. Trước mặt hắn xuất hiện một người mặc đồ màu đen, trong tay cầm một chiếc đồng hồ cát, người đó nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, rồi nói:
"Anh bạn nhỏ, sao ngươi lại ở đây, không có ai chăm sóc ngươi à?"
Bản thân hắn khi đó có hiểu biết gì đâu, chỉ có thể lẳng lặng nhìn người đó.
Người đó cầm chiếc đồng hồ cát đảo ngược lại, chiếc đồng hồ liền phát ra ánh sáng dịu dàng.
Hắn vừa thân thiện vừa thần bí, nhẹ nhàng vươn tay đến Lục Tân:
"Đi thôi, ta sẽ chăm sóc ngươi."
Lục Tân nhìn hắn một hồi, sau đó không bắt tay hắn mà chỉ lặng lẽ cùng hắn đi về phía trước.