Mặt Trăng Đỏ

Chương 1321: Dệt Ký Ức

Chương 1321: Dệt Ký Ức


Bọn họ đi qua khắp phố lớn ngõ nhỏ đến một khu dân cư bình thường.
Người mặc đồ đen bắt đầu chăm sóc hắn, cho hắn ăn, còn mau quần áo để hắn chuẩn bị tắm rửa...
Thậm chí, trong đoạn ký ức này còn hiện ra cảnh tượng người này đưa hắn đi đến khu vui chơi, dạy hắn đọc sách, cho hắn uống thuốc khi hắn bệnh, còn cùng nhau thả diều, đá cầu, rồi mò cua bắt ốc bên bờ sông nữa.
Từ đó, trong trí nhớ của Lục Tân đâu đâu cũng có hình bóng của hắn.
Loại cảm giác này khiến Lục Tân cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Vốn dĩ hắn không hề quen biết người thanh niên với vẻ mặt tái nhợt kia.
Nhưng trong đoạn ký ức rất lâu trước đây, hắn lại dần trở nên quen thuộc.
Thì ra mình sớm đã quen biết người này, thì ra trước kia hắn từng chăm sóc mình lâu như vậy...
Ánh mắt Lục Tân cũng dần dịu lại.
Sâu trong ký ức của hắn, người thanh niên kia cũng dần trở nên hưng phấn, thậm chí là kích động.
Chiếc đồng hồ cát kia có ba loại năng lực:
Nhiễu loạn trí nhớ của đối thủ, khiến nó mất đi logic, tạm thời quên đi việc cần làm.
Tạo ra trí nhớ hạt cát, triệu hồi thể tinh thần khác nhau.
Đưa bản thân vào khoảng trống ký ức của người khác để tạo nên một ký ức mới.
Hắn chưa từng gặp đối thủ nào đáng sợ như vậy.
Nhưng trong trí nhớ của Lục Tân đã có một khoảng trống lớn vậy thì rất dễ đối phó.
Chỉ cần bổ sung vào chỗ trống ấy là bản thân có thể biến từ địch thành bạn rồi.
Thậm chí có thể ra hiệu ngầm ở trong mảng ký ức trống không ấy.
Để khiến Lục Tân tin rằng hắn là do bản thân sắp xếp ở lại Thanh Cảng làm một đặc vụ ngầm chờ đến khi bản thân xuất hiện...
Đương nhiên, người này vẫn còn cảm thấy hơi lạ.
Bản thân đã ở trong ký ức của Lục Tân đan dệt nhiều như vậy mà trong bất kỳ cảnh tượng nào cũng không thấy Lục Tân nở nụ Cười.
Nhưng mình làm gì có nhiều thời gian suy nghĩ, giúp hắn đan dệt hết khoảng trống ký ức này thôi cũng đã hao hết tinh lực rồi.
Khoảng trống ký ức này của Lục Tân thật giống như một cái hố không đáy, làm tốn biết bao nhiêu hạt cát.
Cuối cùng, sau khi cát trong đồng hồ tiêu tốn hơn một nửa, người cầm đồng hồ cát mới mới chào đón ánh bình minh.
Trong trí nhớ, hắn và Lục Tân đã vô cùng quen thuộc, thậm chí có thể nói là sống nương tựa lẫn nhau.
Thế nên hắn biết rằng bản thân đã đi đến giây phút cuối cùng, để hắn đặt dấu chấm hết cho đoạn ký ức này đồng thời cũng là lúc để hắn biến bản thân trở thành gián điệp... Chỉ cần thành công, thì dị biến giả hùng mạnh của Thanh Cảng sẽ trở thành tay trong của mình, chấp hành theo mệnh lệnh của mình.
"Ta phải đi rồi..."
Trong trí nhớ, hắn nhìn Lục Tân, biểu cảm vô cùng buồn bã:
"Ta phải đi làm một chuyện vô cùng vĩ đại.....
Lục Tân nhỏ tuổi lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta là thuộc hạ của thần, nguyện vì thần mà dâng hiến tất cả...."
Hắn nghiêm túc nhìn Lục Tân:
"Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhớ rõ, đến lúc đó ngươi phải.....
Còn chưa nói xong, hắn đã phát hiện dường như chung quanh có cái gì đó không ổn.....
Trong trí nhớ, nơi mà hắn lựa chọn để đưa đứa trẻ không bình thường này đến ở là một khu nhà trọ ở đâu cũng tìm được trong Thanh Cảng, có bác gái tóc xoăn và có ông bác thích uống rượu.
Cảnh tượng khiến người ta cảm giác rất thân thuộc chính là yếu tố dễ nhất để thêu dệt ký ức thành công.
Nhưng bỗng nhiên hắn phát hiện không biết từ khi nào khu nhà trọ mà hắn lựa chọn lại biến thành một tòa nhà cũ kỹ.
Tòa nhà tiêu điều đặt ở một thành phố phồn hoa không hề ăn khớp.
Phía trên tòa nhà cũ nát là một vầng trăng sáng đỏ tươi. Bên trong tòa nhà là các cửa sổ tối đen như mực.
Hắn đang định đặt một dấu chấm hết cho bức tranh ký ức của Lục Tân lại đang đứng với Lục Tân còn nhỏ ở trước tòa nhà cũ.
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết đây là đâu.
Một giọng nói lạnh lùng thấu tận xương cốt vang lên khiến hắn hoảng sợ nhìn lại. Tòa nhà cũ kỹ, tăm tối kia không biết từ khi nào mà cửa sổ ở tầng một đối diện với hắn đã bị người khác mở ra....
Bên trong cửa sổ tối om giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ nhìn hắn.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi không thể lý giải được, giống như có một con sâu lạnh buốt đang bò từ từ trên làn da của hắn.
"Kẹt ket..."
"Bành..."
"Hì hì..."
Càng lúc càng có nhiều sổ được mở toang ra như vô số con mắt tăm tối đang chăm chú nhìn hắn.
Những âm thanh khác nhau lần lượt vang lên, tiếng ma sát cửa sổ, tiếng đẩy cửa thô bạo, thậm chí đôi khi còn kèm theo tiếng cười lạnh buốt.
Một cảm giác nguy hiểm lập tức xông thẳng vào não hắn.
Hắn theo bản năng nắm chặt đồng hồ cát rồi lui về sau.
Nhưng cũng vô dụng, vừa lui về vài bước là hắn lại phát hiện bản thân căn bản không hề di chuyển mà vẫn đứng yên trước tòa nhà.
Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được hóa ra bản thân đang kẹt trong ký ức của người khác.
Thế là hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Lục Tân lúc nhỏ đang đứng bên cạnh.
Lục Tân ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong đoạn trí nhớ này, đứa trẻ chưa từng để lộ biểu cảm gì đang nở một nụ cười quái dị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất