Chương 1322: Hắn Về Nhà Rồi
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trong mắt của người ngoài, lúc này Lục Tân đang chau mày, ngồi xổm trên nóc xe.
Nhưng trong trí nhớ của hắn thì lúc nào cũng hiện ra những thứ khiến hắn cảm thấy mới mẻ.
Giống như đoạn ký ức đã phủ đầy bụi được khai phá, hắn "nhớ lại" rất nhiều chuyện vừa kỳ quái vừa thú vị.
Sau khi hắn rời khỏi cô nhi viện đã gặp phải người đàn ông mặc áo đen kia. Người đàn ông đó đối xử với hắn rất tốt, còn chăm sóc hắn trong một khoảng thời gian dài. Sau đó... không có sau đó nữa, ký ức liền nhảy đến đoạn phía trước mấy tòa nhà cũ kỹ, tăm tối ở Nguyệt Lượng Đài.
Vì hình như trong các tòa nhà cũ kỹ không có người ở nên các cửa sổ lúc nào cũng được đóng chặt.
Chỉ có phòng 401 là thường xuyên sáng đèn, thi thoảng còn mở cửa sổ.
Nhưng trong trí nhớ của hắn thì ra còn có một phòng khác cũng từng mở cửa sổ.
Chính là khi người mặc đồ đen xuất hiện cùng với bản thân hắn khi còn nhỏ ở trước tòa nhà cũ.
Từng cánh cửa sổ đều chậm rãi mở ra, u ám và trống rỗng...
Từng cặp mắt lạnh lùng nhìn ra từ những ô cửa khác nhau.
Trong trí nhớ của hắn, người thanh niên với vẻ mặt nhợt nhạt kia bắt đầu điên cuồng la hét, ra sức quơ quào.
Hắn liều mạng muốn thoát khỏi đây nhưng chẳng biết vì sao lần nào cũng đều quay về trước tòa nhà cũ, đứng bên cạnh Lục Tân nhỏ tuổi và Lục Tân hiện tại, lẳng lặng nhìn những tòa nhà cũ nát, tối đen như mực.
Còn bị những ánh mắt quái dị từ trong tòa nhà chăm chú nhìn hắn.
Dường như hắn đã cố gắng rất nhiều để lay động chiếc đồng hồ cát trong tay.
Mỗi lần lay động là trí nhớ của Lục Tân sẽ trở nên hỗn loạn, sau đó hắn mới nhận ra đoạn ký ức kia là giả.
Hình như hắn đang muốn thoát khỏi đoạn ký ức này?
Nhưng khi đứng trước tòa nhà cũ, hắn dùng sức lay động đồng hồ cát lại chỉ gây nhiễu động hình ảnh một chút, giống như tín hiệu không ổn định vậy.
Đến khì hình ảnh trở lại bình thường thì bản thân vẫn đang cùng Lục Tân đứng ở trước tòa nhà cũ.
Cuối cùng hắn phát điên lên, ánh mắt đỏ au, mặt mày dữ tợn, hung hăng lao về phía Lục Tân nhỏ tuổi.
Nhưng hắn không thành công vì bỗng nhiên trong mỗi một ô cửa sổ lại có một con xúc tu cuộn ra ngoài.
Chúng dễ dàng quấn lấy chiếc đồng hồ cát trong tay hắn rồi lôi trở về trong phòng.
Người thanh niên ngây ra, không còn đồng hồ cát hắn như người mất hồn.
Hắn nhìn về phía Lục Tân nhỏ tuổi, lộ ra biểu cảm cầu xin.
Bản thân mình lúc ấy có phải nên mỉm cười với hắn không?
Tóm lại, ngay sau đó là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt...
Trong cửa sổ của tòa nhà có vô số bàn tay, sợi tơ, nhánh cây, xúc tu quái dị và những khuôn mặt cứng đờ bất ngờ hiện lên.
Vô số những bàn tay thò ra như kẻ trộm, chen chúc nhau để bắt được người thanh niên ấy. Sau đó chúng ra sức lôi kéo hắn vào tòa nhà cũ, vì quá mức nhiệt tình, không ai chịu nhường ai nên đã trực tiếp xé cơ thể hắn ra thành từng mảnh máu đầm đìa.
Sau khi từng người cầm theo một miếng thịt trở về phòng, tất cả cửa sổ đều đóng lại.
Tòa nhà cũ lại lần nữa trở nên yên ắng và hiu quạnh, chỉ có Mặt Trăng Đỏ là lẳng lặng ở trên cao.
"Phù..."
Lục Tân bừng tỉnh đã thở hổn hển, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Giờ hắn mới biết, thì ra tòa nhà cũ mà hắn từng ở lại tưng bừng đến vậy?
Đáng tiếc cho người tốt từng chăm sóc cho mình... Không đúng!
Tỉnh dậy càng lâu thì Lục Tân bỗng nhiên cảm giác người chăm sóc mình trong trí nhớ dần trở nên phai nhạt và không chân thật.
Lúc này hắn mới phản ứng lại, thì ra đoạn ký ức mà người đó chăm sóc mình là do thêu dệt mà thành.
Thời điểm nó vừa được dệt nên thì rất chân thật.
Nhưng chốc lát là bắt đầu bị sức mạnh tinh thần của Lục Tân nhanh chóng pha loãng.
Chỉ có mấy tòa nhà cũ nát kia là còn rõ ràng một cách lạ thường.
Bản thân hắn còn nhớ rõ, trong trí nhớ, có người từ trong mấy tòa nhà cũ kia với tay ra cướp lấy chiếc đồng hồ cát.
Đồng thời, có vô số người tham lam và hung ác với tay ra để bắt người thanh niên kia, rồi xé thành...
... Chậc chậc, thảm quá!
"Ngươi... Ngươi làm gì đấy?"
Một giọng nói khẽ run vang lên từ bên cạnh.
Lục Tân hơi giật mình, quay lại thì thấy ba đang đứng cách hắn hơn hai mét, còn cảnh giác nhìn hắn.
"Hả? ?"
Lục Tân vội lắc đầu:
"Có gì đâu, chỉ chợt nhớ đến một vài chuyện thôi..."
"Không có gì sao ngươi lại vừa cười vừa cáu vậy, ta còn tưởng ngươi lại trở về trạng thái lúc trước rồi..."
Ba Lục Tân tuy giận nhưng vẫn kiềm nén lại.
"Vừa mới nói là chỉ chợt nghĩ đến một vài chuyện thôi mà..."
Lục Tân nhíu mày, bực dọc nói:
"Không phải ai khi bất thình lình nhớ lại chuyện gì cũng vừa cười vừa giận à?"
"Ngươi..."
Rõ ràng ông ấy không phục nhưng thấy Lục Tân liếc nhìn một cái thì vẫn nhẫn nhịn không nói gì.
Trên vách tường bên kia, em gái cũng đang bò xuống, tò mò nhìn chung quanh:
"Người ban nãy đâu rồi?"
"Cái người mà cao cao, trong tay còn cầm một món đồ chơi ý...
"Hắn à..."
Lục Tân cũng vô thức nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu nói:
"Hắn về nhà trước rồi."