Chương 1323: Muốn Hỏi
"Hửm?"
Cả ba và em gái vừa tò mò vừa cảnh giác, rồi lại khó hiểu nhìn hắn.
"Hắn về nhà thật mà, hắn cầm theo món đồ chơi đó về nhà trước Tôia:
Lục Tân cười rồi lại giải thích thêm:
"Chẳng qua là về nhà của chúng ta thôi."
Ba và em gái bốn mắt nhìn nhau.
Trong khi em gái vẫn đang ngơ ngác thì có vẻ ba Lục Tân đã nghĩ ra được gì đó nên vẻ mặt mới dân cứng đờ lại.
Nhưng ông không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng chìm vào trong cái bóng.
"Vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi?"
Vừa mới hiểu rõ mọi chuyện, Lục Tân liền cẩn thận chải chuốt đầu tóc rồi thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh vẫn vô cùng tĩnh lặng nhưng rõ ràng đã không còn cảm giác kỳ lạ mà loại thể tinh thần ô nhiễm ký ức kia mang lại nữa. Hẳn là hắn đã biến mất hoàn toàn trong trí nhớ của mình rồi.
Hắn vô thức muốn báo cáo sơ bộ với Trần Tinh, lại phát hiện trong kênh vang lên một tạp âm rất nhỏ.
Lúc này hắn mới phản ứng lại. Vì Búp Bê vẫn còn ở xung quanh hỗ trợ phong tỏa ký ức của mọi người nên mới khiến cho chung quanh tràn ngập đủ loại sức mạnh tinh thần. Những nơi có sức mạnh tinh thần dày đặc thì tín hiệu điện tử cũng sẽ bị ảnh hưởng, khó mà kết nối xa được.
Thế là hắn ngẩng đầu thì thấy Búp Bê đang ở giữa không trung.
Búp Bê đang ở trên đỉnh của một tòa nhà cao tầm trung ngay phía sau hắn, cách chừng ba mươi mét.
Dường như ban nãy cô đã có ý định đến để giúp đỡ hắn, nhưng vừa rồi vì bỗng dưng hắn nghĩ đến mấy tòa nhà cũ nát kia, hơn nữa trí nhớ lại rõ ràng như thế nên cũng khiến cho sức mạnh tinh thần trên người hắn bị dao động, đồng thời xuất hiện chút thay đổi nhỏ.
Cô đã bị loại hơi thở này ảnh hưởng đương nhiên không dám lại gần mà chỉ ở xa xa nghiêng đầu nhìn hắn.
Cho đến khi Lục Tân nhìn cô mỉm cười.
Hai mắt Búp Bê mới mở to, mang theo biểu cảm hơi ngờ ngợ chậm rãi bay xuống.
Búp Bê thế này là do sức mạnh tinh thần dệt thành nhưng so với Búp Bê thật cũng không có gì khác biệt.
Suy cho cùng người bình thường khi thấy một vật hay một sự việc gì đó cũng sẽ biến nó thành sức mạnh tinh thần mới có thể lý giải được.
Vì thế trong tầm mắt của Lục Tân, Búp Bê xinh đẹp như một thiên thần trong bộ váy phập phồng, thướt tha, nhẹ nhàng từ trên không trung bay xuống về phía hắn.
Vốn dĩ Búp Bê mà người thường ở trên ba khu phố này thấy đều khác nhau.
Họ chỉ thấy Búp Bê mà họ dễ thấy nhất.
Nhưng vì bị ý chí cá nhân của Búp Bê ảnh hưởng nên khi cô bắt đầu bay xuống gần về phía Lục Tân thì Búp Bê trong mắt họ dần trở nên thống nhất giống như có vô số cái bóng Búp Bê đang tụ lại ở giữa, cuối cùng biến thành một...
Mà Búp Bê này lại đang chậm rãi tiếp cận Lục Tân.
Vừa muốn đến gần nhưng lại có chút sợ hãi và không chắc chắn.
Thế nên trước khi cô gần đến trước mặt Lục Tân, dường như cô đã trải qua một hồi lưỡng lự và cuối cùng đưa ra quyết định.
Cô đã nhẹ nhàng đưa tay rồi nhéo nhẹ vào mặt của Lục Tân...
"Hửm?"
Lục Tân mở to mắt bối rối.
Búp Bê nhéo mặt mình?
Cô ấy làm gì vậy, dỗ mình như một đứa con nít ư?
Mặt của đàn ông có thể tùy tiện nhéo như vậy à?
Búp Bê không chờ hắn phản ứng lại, cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mím lại như thầm xác định được gì đó, cuối cùng mới yên tâm hạ xuống trước mặt Lục Tân. Hơn nữa cô còn nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy cổ rồi tựa đầu vào vai hắn.
Tuy chỉ là thể tinh thần, nhưng Lục Tân vẫn có thể cảm nhận được thân hình mảnh khảnh của cô đang khẽ run rẩy.
Giống như rất vui mừng, trong niềm vui còn mang chút ủy khuất.
Cơ thể Lục Tân cứng đờ lại, hắn hơi khó hiểu.
Hình như rất lâu rồi hắn không gặp cô, nhưng cô cũng đâu cần đến mức vừa thấy hắn là đã thân mật như vậy?
Trong lúc Lục Tân còn đang kinh ngạc, bất chợt mọi người ở trong ba khu phố lại run lên nhè nhẹ.
Họ đều bị ảnh hưởng bởi sức mạnh tinh thần của Búp Bê nên khi thấy Búp Bê đến gần một người đàn ông, thậm chí còn ôm ấp thì trong lòng họ liền lập tức cảm thấy bị đả kích, cả người bắt đầu run rẩy, nước mắt không ngừng giàn dụa...
Phần lớn những người khác thì vẫn ổn, chỉ là muốn cố gắng thấy rõ dáng vẻ của Lục Tân để quyết chiến một trận.
Phó tổng Tiếu và một nhóm người quen biết Lục Tân thì chết lặng, trong lòng tự nhiên trào ra một đòn đả kích khó tả.
Vừa có cảm giác thất tình vừa có cảm giác hận thấu tim gan.
Hắn thấp giọng nói:
"Tiểu Lục ca, từ khi nào đã có đối tượng rồi đấy, đây là..."
Khắp cả ba khu phố, bất luận là nam hay nữ, già hay trẻ đều vừa tức giận vừa căm hận vừa ghen tị khi nhìn Lục Tân từ các góc độ khác nhau như tình địch, con rể, anh rể, em rể, cháu rể, phò mã...
Cuối cùng Lục Tân cũng giật mình phản ứng lại sau cái ôm của Búp Bê.
Dù sao hắn cũng là đàn ông, hắn không thể đáp lại hành động nhéo má của Búp Bê bằng cách nhéo lại được.
Hắn chỉ vỗ nhẹ vào lưng Búp Bê, rồi nhẹ giọng nói:
"Thực ra ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi..."
Búp Bê quay đầu lại rồi nhìn hắn từ một khoảng cách rất gần bên cạnh.
Lục Tân cẩn thận kề sát vào tai Búp Bê:
"Trong thẻ ngân hàng của ngươi còn bao nhiêu tiền vậy?"