Chương 1325: Ăn Hai Đầu
Lục Tân vội vàng gật đầu:
"Được, vậy ta có cần đi theo ngươi đến tổng bộ báo cáo không?"
Trần Tinh lắc đầu:
"Xem ngươi kìa, vừa rồi ta đã để cho phòng cảnh vệ thành phố số 2 báo cáo điều tra về hai đứa trẻ kia rồi. Nếu ngươi có gì cần bổ sung thì mau chóng nộp lên đi, nhưng không phải vội, cứ thong thả đến thành phố chính là được."
Lục Tân liền hiểu được:
"Cũng đúng, chỉ là sự kiện cấp B thôi mà"
Bất chợt Trần Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, có phải Đan Binh đang xem thường sự kiện cấp B không vậy?
Nhưng sau khi phản ứng lại thì cô phát hiện hình như có gì đâu không đúng.
Quả thật Đan Binh có thể xem thường sự kiện cấp B mà.
Nếu Trần Tinh đã nói có thể không cần đi đến tổng bộ chạy chương trình thì Lục Tân cũng vui vẻ nghe theo.
Ổ lại cũng tốt.
Dù sao hắn vẫn kiếm được thù lao nhiệm vụ lần này từ tổng bộ và Tiểu Mạnh.
Thù lao từ Đặc Thanh Bộ thì không cần lo, có đi hay không bên họ cũng sẽ cấp cho hắn.
Đơn của Tiểu Mạnh không có ký hợp đồng nhưng hoàn thành một chút vẫn tốt hơn.
Về việc có nhận được tiền từ Đặc Thanh Bộ hay không, vậy thì phần của Tiểu Mạnh không có cũng được...
Vấn đề này Lục Tân không nghĩ đến.
Cùng lúc nhận được mệnh lệnh "giải trừ nguy cơ", tất cả người của phòng cảnh vệ thành phố Vệ Tinh số 2 đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu bận rộn với công việc.
Người của phòng cảnh vệ vội vàng lặp lại trật tự, trong khi người của tiểu đội hỗ trợ thì vừa đeo mũ bảo vệ, kẹp máy ức chế năng lực lên cổ Trần Vi rồi đưa cô rời đi, vừa dọn dẹp thi thể rải rác trên mặt đất.
Tào Diệp đã biến thành một cái xác.
Hai mắt hắn đều đã nổ tung chỉ còn lại cái động sâu hoắm.
Đó là dấu vết để lại khi tinh thần của hắn xuất hiện biến dị rồi nhanh chóng bị hút ra khỏi cơ thể.
Loại sức mạnh tinh thần dị thường như thế thậm chí còn đập nát chiếc mũ giáp thủy tinh trên đầu hắn thành những mảnh vụn bắn ra như đạn.
Từng mảnh thủy tinh trên tường vỡ ra như được khảm kim cương, trong số ít đó còn dính máu của hắn.
Dựa theo tiêu chuẩn làm việc của tiểu đội hỗ trợ thì tất cả mảnh thủy tinh đều phải thu về để tránh xuất hiện ô nhiễm còn sót lại.
"A, đội trưởng, lại đây, mau mau..."
Có một người trong tiểu đội thất kinh, lắp bắp kêu lớn.
Những người khác vội chạy đến thì thấy có một người nằm trên đất, máu tươi chảy ra không ngừng.
Đúng là Trương Vệ Vũ.
Họ nhanh chóng kiểm tra, sau đó giật mình kinh hãi:
"Hắn bị mảnh thủy tinh nhỏ đâm trúng, bị thương rất nặng, mau, mau đưa hắn đi cấp cứu trước đã... Thật lạ quá, sau tự nhiên hắn lại chạy đến đây, như là hắn cố tình vậy..."
"Là cô gái kia..."
Có người thấp giọng nói:
"Vừa rồi khi thể tinh thần bùng nổ, hắn đã xông đến để chặn mảnh thủy tinh võ bắn vào cô gái kia..."
"Hửm?"
Không ít ánh mắt đều hướng về phía Trần Vi.
Vừa rồi cô đứng cách Tào Diệp không xa nhưng trên người cô lại không có vết thương nào cả.
Dưới ánh mắt bất ngờ của mọi người, đầu óc Trần Vi cũng trở nên hỗn loạn.
Vừa rồi rõ ràng cô thấy Tào Diệp, trong trí nhớ hắn đối xử với cô vô cùng dịu dàng, còn những người tình nguyện trả giá tất cả thì không ngừng lộ ra ánh mắt lạnh lùng, tham lam và hung hãn không thể tả bằng lời khiến cô theo bản năng cảm thấy chán ghét...
Nhưng, dù sao trí nhớ vẫn lấn át tất cả, nhất là khi cô thấy bộ dạng chết thảm kia của Tào Diệp...
Thậm chí cô còn không thể nói rõ cảm giác trong lòng.
Đau đớn? Thống khổ? Hối hận?
Hay là một cảm giác nào đó mà cô không thể nói rõ được, là nghi ngờ?
Thậm chí loại suy nghĩ hỗn loạn này còn khiến cô không kịp đau thương trước cái chết của Tào Diệp. Khi cô nghe thấy tiếng hét của người bên cạnh, ngay sau đó cô đã thấy mấy tiểu đội hỗ trợ nhấc Trương Vệ Vũ lên rồi rời đi trong trạng thái hôn mê.
Tiếng hét của những người xung quanh mới làm cô phản ứng lại, vừa rồi người này đã chặn thủy tinh giúp mình ư?
Tại sao mình tuyệt nhiên không cảm thấy kỳ lạ?
Đột nhiên, đủ loại cảm xúc hỗn loạn hiện lên trong đầu cô, ánh mắt cô vô thức nhìn theo gương mặt đang mê man ấy.
Gương mặt tái nhợt kia lại mơ hồ gợi lên một hình bóng nào đó trong trí nhớ của cô.
Cô lắc đầu trong vô thức rồi hét lên một tiếng thét chói tai.
Nước mắt cô cứ tuôn trào mà ngay bản thân cô cũng không biết mình vì ai mà rơi lệ...
"Ơ, họ cứ vậy mà đi rồi..."
Tiểu Mạnh và đám người phó tổng Tiếu thấy Trần Vi và Trương Vệ Vũ bị nhóm nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng đưa đi mà khẽ thở dài. Nhưng hơn hết chính là ánh mắt nhìn nhau không kiểm được mà kích động.
Đúng là được mở rộng tầm mắt...
Bôn ba khắp nơi tra xét ô nhiễm đặc biệt, cuối cùng cũng có thể tìm ra sự thật rồi!
Lần này trở về phải khoe khoang bao nhiêu đây?
"Các ngươi nhìn cái gì vậy?"
Trong lúc họ đang suy nghĩ vấn đề này thì bỗng có một giọng nói tò mò vang lên.
Mọi người vô thức quay đầu lại liền bị dọa sợ run cả người, người nào nhát gan còn sợ phải lùi về sau hai bước.