Mặt Trăng Đỏ

Chương 1326: Hai Trăm Lẻ Một

Chương 1326: Hai Trăm Lẻ Một


Lục Tân đeo túi, trèo vào từ cửa sổ, tò mò nhìn họ.
"Tiểu... Tiểu Lục ca...
Phó tổng Tiếu run rẩy gọi một tiếng, dường như hắn vẫn không quên dáng vẻ Lục Tân vừa trèo tường vừa chào hỏi hắn.
"Hữm? Sao mọi người trông là lạ vậy..."
Lục Tân cảm giác có gì đó không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nhóm nhân viên kỳ lạ đang đứng ở hành lang.
Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt dòm ngó của họ, nhóm nhân viên liền làm bộ lẩn tránh như không có việc gì, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đến khi hắn ngoảnh mặt đi, họ mới có chút ê ẩm, chua xót rồi len lén nhìn lại...
Sao họ có vẻ như đang khó chịu với mình vậy nhỉ?
"Tiểu Lục ca Tiểu Lục ca..."
"Cô gái vừa nãy là ai vậy?"
Đám người phó tổng Tiếu phản ứng lại, vội vàng vây xung quanh Lục Tân, ánh mắt vô cùng thân thiết.
Cứ vấn đề nào mà liên quan đến con gái thì ngay cả bí ẩn của ô nhiễm đặc biệt cũng phải gạt sang một bên.
Vội hỏi:
"Cái người mà ôm ngươi ý?"
"Cô gái?"
Lục Tân khẽ giật mình, sau đó mới nhận ra là lúc nãy họ có thể thấy Búp Bê.
Hắn lắc đầu nói:
"Chuyện này không quan trọng, quan trọng là...
Hắn khựng lại một chút, hắn nghĩ đến thân phận của mình mà trực tiếp đòi hai mươi vạn của Tiểu Mạnh thì cũng ngượng ngùng quá. Sau đó hắn liếc nhìn phó tổng Tiếu một cái liền phát hiện hiện tại hắn cũng đang lơ đễnh, không hợp để nói chuyện quan trọng...
Thế là hắn trầm ngâm một hồi, rồi nhìn Tiểu Mạnh nói:
"Thế nào?"
"Sự kiện ô nhiễm đặc biệt này là ngươi đề ra, rồi để ta giúp ngươi giải quyết, ngươi thấy ta giải quyết có ổn thỏa không?"
Tiểu Mạnh vẫn chủ động ghi nhớ nhiệm vụ này, cũng chủ động thể hiện hắn sẽ là người trả hai trăm nghìn tệ đó.
Tuy nhiên sẽ phải mất một chút thời gian.
Theo Tiểu Mạnh nói, hắn cần phải tìm hiểu đường lối hành động của bố mình trước, sau đó tranh thủ lúc ông ta đi vắng, hắn sẽ trộm đi món bảo vật mà ông ta yêu quý nhất. Sau khi xử lý xong, hắn sẽ đưa cho Lục Tân hai trăm nghìn và phần còn thừa sẽ giữ lại để tự mình tiêu.
Toàn bộ quá trình đều hợp lý và hợp pháp, thuận nước đẩy thuyền, giống như là nó vốn dĩ nên như vậy.
Hắn cũng không phải trả giá gì quá lớn, chịu một trận đòn là xong.
Dù sao cũng là do mình đẻ ra, lẽ nào ông ta lại nhẫn tâm đánh chết được hắn hay sao?
Hắn cảm thấy rằng điều đó là xứng đáng, dù sao thì bản thân hắn cũng đã tham gia và được tận mắt chứng kiến một sự cố ô nhiễm đặc biệt.
Hắn cảm thấy rất phấn khích, biểu cảm lộ rõ ra ngoài mặt...
Đương nhiên, nói đúng ra, dù là hắn hay Phó tổng Tiếu đều không nhìn thấy quá nhiều hiện tượng kỳ bí ngoài thực tế. Trong toàn bộ sự việc, cảnh tượng kinh ngạc nhất mà họ trải qua chính là nhìn thấy Lục Tân bò dọc theo bức tường đi xuống...
Lần đầu tiên nhìn thấy họ còn thấy sợ hãi, nhưng sau đó nhớ lại thì lại thấy rất kích thích.
Tuy nhiên, họ đã tự cảm thấy vừa lòng mãn nguyện rồi.
Đối với họ nói ra điều này cũng không dễ dàng, nếu không Lục Tân có thể rất hứng thú với công việc của rạp xiếc.
Lục Tân cũng cảm thấy hài lòng sau khi chốt xong hai trăm nghìn, hắn lại ở lại sảnh canh gác báo cáo chi tiết về nhiệm vụ lần này, chẳng hạn như làm thế nào mà người ta lại tìm đến hắn để điều tra tình trạng độc thân kỳ lạ của cô hoa khôi trường học kia. Rồi là làm thế nào lại nhìn thấy cô ta đi dạo phố với người ta, làm sao biết mà đi báo công an họ đi khách sạn, làm thế nào mà thông qua thẩm vấn lại biết đến sự tồn tại của "mẫu giấy tiện lợi tình yêu"...
.. Về phần bên kia rốt cuộc chết như thế nào, hắn cũng không biết.
.. Cũng không loại trừ khả năng là đối phương đã không còn đường lui, tuyệt vọng quá nên đành tự sát.
Cuối cùng, hắn đã viết xong một bản báo cáo dài hai trăm linh một chữ, và nộp cho Trần Tinh, hoàn thành trách nhiệm của bản thân.
"Đan Binh tiên sinh, đến giờ cơm rồi, ngươi muốn ăn gì?"
Sau khi viết bản tường trình, cô cảnh sát trẻ đã đến tiếp đón và quan tâm hỏi thăm.
"Hôm nay ta không ăn, ta phải về có việc."
Lục Tân cười từ chối, nhưng trong lòng đương nhiên vẫn có chút tiếc nuối.
Phó tổng Tiếu và những người khác vẫn chưa đi, họ tụ tập ở cổng cẩu phòng cảnh vệ, vừa hút thuốc vừa chờ Lục Tân. Nhìn dáng vẻ giống như là muốn mời Lục Tân đi ăn khuya, để nghe "đại sư bắt ma của chính phủ" này kể về chuyện tinh thần bị ô nhiễm.
Tuy niên, Lục Tân cũng nói với họ tương tự, trời muộn rồi, sau này sẽ nói chuyện.
Sau đó hắn tự mình lái xe, giấu đi chút kích động trong lòng, bình tĩnh chạy xe trở về tòa nhà của của bản thân.
Vào thời khắc Lục Tân mở cửa xe và nhìn thấy lại tòa nhà cũ, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vừa lạ lùng vừa tò mò.
Người thanh niên cầm đồng hồ cát, những ký ức được thêu dệt nên trong đầu hắn đều đã bị sức mạnh tinh thần khổng lồ của hắn pha loãng rồi biến mất không còn tăm tích.
Tuy nhiên, ở đoạn cuối của ký ức đó, người thanh niên đã bị một kê kỳ lạ nào đó cướp mất chiếc đồng hồ cát trong tòa nhà cũ.
Thậm chí, đến cuối cùng, cảnh tượng cơ thể của hắn bị xé thành nhiều mảnh và bị mang đi vẫn còn hiển hiện rõ ràng trong tâm trí của Lục Tân...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất