Chương 1332: Lợi Hại
Quản lý Lưu lập tức đồng ý, đồng thời nghĩ thầm trong lòng.
Trước đây chủ quản Lục đi làm mấy năm cũng chưa từng xin nghỉ một lần, sau đó là hai, ba tháng mới xin nghỉ, còn bây giờ, sau khi hắn trở về thì chỉ đi làm ở công ty một hai ngày, thời gian còn lại hoặc là đi lêu lổng cùng phó tổng Tiếu, hoặc là tự mình xin nghỉ...
.. Ngày tháng sau này quả nhiên vẫn còn hy vọng!
"Xin lỗi xin lỗi, ta không biết hôm nay các ngươi sẽ đến nên đi làm mất"
Lục Tân leo lên chiếc xe việt dã của mình rồi phóng như bay về nhà cũ, vừa tới nơi thì đã thấy đám người của đội thi công đang ngồi trên lề đường để đợi, thế là hắn vội vàng chạy tới nắm tay xin lỗi từng người.
Ba người mặc đồ của kỹ sư nhà thâu nhìn nhau một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Nghe nói vị này chính là một trong những người nguy hiểm nhất Đặc Thanh Bộ, bình thường khi chấp hành nhiệm vụ, người nào có thể giết thì tuyệt không bỏ sót.
Hơn nữa nếu không bắt buộc phải lưu toàn thây, thì chắc chắn sẽ không còn đường để may lại.
Kết quả người thần bí như vậy, mạnh mẽ như vậy, lúc không đi làm thì ham muốn duy nhất là... đi làm tiếp?
Nhưng họ dù sao cũng là kẻ già đời, cho nên dù có thắc mắc thì cũng sẽ không hỏi ra miệng. Sau khi trịnh trọng nắm tay với Lục Tân xong thì nhân tiện nói:
"Đan Binh tiên sinh, chúng ta nhận được lệnh của Đặc Thanh Bộ tới đây để giúp đỡ ngài. Xin tiên sinh hãy yên tâm, đội thi công của chúng ta rất chuyên nghiệp trong việc xây dựng ký... trang hoàng lại nhà cửa. Chúng ta cũng đã nghiên cứu qua bản vẽ của nơi này, đồng thời đã đưa ra một mẫu thiết kế hoàn chỉnh. Mời ngài xem qua."
Nói xong, hắn trịnh trọng lấy ra một kẹp hồ sơ đưa tới trước mặt Lục Tân.
Nhìn cái kẹp hồ sơ ít nhất cũng có tới mấy chục trang trước mặt, Lục Tân có hơi bối rối, tiện tay nhận lấy rồi lật lật vài cái:
"Nhiều như vậy sao?"
"Đúng thế"
Ba vị kỹ sư gật đầu:
"Đây là những quy tắc thiết kế chung về tổng thể của tòa nhà và việc chịu đựng áp lực. Nhưng phương diện khác thì vẫn còn đang chuẩn bị, nhưng ngài yên tâm, sẽ không làm trễ thời gian."
Lục Tân rất muốn hỏi một cái, trang hoàng lại một tòa nhà cũ thôi mà, có cần phải làm tới vậy không...
Nhưng đối với những người chuyên nghiệp thế này, hắn trời sinh đã có một cảm giác kính nể, vì thế cũng không dám tùy tiện nghi ngờ ý tưởng của người ta.
Cho nên, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu, rồi nói:
"Cũng được, làm tốt lắm."
Ba vị kỹ sư liếc nhau, trong lòng hơi rung động:
"Thật là lợi hại, hắn chỉ nhìn lướt qua thì đã nhìn ra dòng suy nghĩ của chúng ta. Hơn nữa bản thiết kế do toàn bộ những chuyên gia có thâm niên trong Bộ ngành nghiên cứu và phát minh vũ khí đặc thù đồng sáng tạo, thậm chí còn trải qua sự trau chuốt tỉ mỉ của giáo sư Bạch, trong mắt hắn chỉ là một thứ 'tạm được'?"
Kỹ sư trở nên nghiêm túc:
"Như vậy, Đan Binh tiên sinh, ngài có ý kiến gì với bản chế... ý tưởng thiết kế của chúng ta không?"
Lục Tân suy nghĩ một chút:
"Bản này có gì khác với danh sách mà ta đưa không?"
Một kỹ sư lớn tuổi lập tức gật đầu nó:
"Hoàn toàn tương tự, xin Đan Binh tiên sinh yên tâm."
Lục Tân nói:
"Vậy ta không còn ý kiến gì nữa."
Mấy vị kỹ sư nhìn nhau, hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó trịnh trọng nói:
"Vậy thì trước khi bắt tay vào làm việc, xin Đan Binh tiên sinh hãy nói rõ cho chúng ta biết những cấm kỵ và những điều cần chú ý khi làm việc, để sau này đỡ phải gặp... một số chuyện phiền phức."
"Đúng là rất chuyên nghiệp"
Lục Tân thầm tán thưởng trong lòng, sau đó có chút thẹn thùng nói:
"Lời này cũng quá khách sáo rồi, các ngươi tới là để giúp ta trang hoàng nhà cửa, sao ta lại có thể đưa ra những điều kiện lung tung, hạn chế công việc của các ngươi được chứ? Nói đơn giản hơn thì, chỉ cần các ngươi có thể trang trí theo đúng với danh sách đã đưa ra, đồng thời không phá hủy tòa nhà này thì ta không có vấn đề gì để nói."
Nghe thế, mấy vị kỹ sư đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Ban đầu, khi họ vừa mới nhận cái đơn này thì quả thật căng thẳng tới mức như lâm vào đại địch, nhưng bây giờ xem ra, sự việc còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng.
Tiếp đó, hai bên lại bàn bạc với nhau một số vấn đề, sau đó đám người đi theo Lục Tân đi vào nhà cũ để quan sát kết cấu bên trong.
Trong giây phút họ vừa mới bước chân và nhà cũ thì Lục Tân chợt cảm thấy có hơi lo lắng, thầm nghĩ tốt nhất là đừng tiếp tục xảy ra thêm chuyện kỳ lạ gì.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy các căn phòng đều đóng chặt, hơn nữa vô cùng im lặng.
Ngoài trừ việc thỉnh thoảng có vài ba con chuột bị đám người dọa sợ, kêu chít chít lủi ra ngoài chạy mất thì không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.
Ba vị kỹ sư lần lượt điều khiển các loại dụng cụ tinh vi, đo lường tất cả những vị trí quan trọng của tòa nhà một lần, cũng không phát hiện được điều gì bất thường.
Họ liếc nhau một cái, đều cảm thấy hình như mình đang xé chuyện nhỏ ra to, sợ sệt quá đà.